Dù sao Nam Cảnh Thâm bị cô trói rồi, còn bị nhét giẻ vào miệng, vạn nhất thật sự có biến thái, hắn phản kháng không được, lại hét không ra tiếng.
Nếu nói đêm nay thật là bởi vì cô nhất thời nóng nảy cấp hắn trói lại, hại hắn bị người ta...... xâm phạm, cô rất áy náy a.
Cô cầm lấy điện thoại, rồi lại cảm thấy hoảng sợ, đem vùi mình vào sâu trong chăn trốn tránh
......
Đêm khuya.
Cố Đình Thâm giúp đỡ Nam Cảnh Thâm rời khỏi quán bar, một tay đỡ hắn, tay kia gọi điện thoại kêu xe, hắn đem Nam Cảnh Thâm đặt vào xe, làm cho hắn (Nam Cảnh Thâm) dựa vào thân xe.
- Bình thường cậu tập luyện thân thể tốt lắm mà, hôm nay sao thế này.
Cố Đình Thâm hoạt động một chút gân cốt, đối với điện thoại bên kia nói cái địa chỉ, cúp điện thoại, tay chống vào lưng áo, một tay đặt trên đỉnh xe thở phì phò.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông say rượu trong xe.
Mấy cúc áo trên người Nam Cảnh Thâm bị bung ra, bởi vì cánh tay dang ra, cổ áo hướng hai bên lại mở rộng chút, cả người lộ ra hơi thở mị hoặc, lúc này hai mắt đang khẽ đóng, tăng thêm vài phần gợi cảm.
Cố Đình Thâm là đàn ông, cũng nhịn không được kinh ngạc vì diện mạo của người đàn ông này, hắn không tự nhiên nuốt nước bọt, một bên nói thầm, một bên định sờ cánh tay.
Đúng lúc này, người đàn ông bỗng nhiên chuyển mình, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen kia, làm cho người ta có cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống.
Ánh mắt kia, làm Cố Đình Thâm ngượng ngùng, tay đi đến một nửa lại lộn trở về, ở trên cổ gãi gãi:
- Tôi đi lấy chìa khóa xe.
Cố Đình Thâm hướng khách sạn đi, nhỏ giọng nói:
- Không có gì tốt để xem, lão tử là thẳng nam, một ngày nào đó cũng bị làm cho cong.
Hắn cũng uống không ít rượu, đêm nay Nam Cảnh Thâm điên rồi, uống rượu liên tục, hắn cũng không còn cách nào khác, mới cản mấy bình, ánh mắt nhìn cái gì cũng hoa cả lên.
Nam Cảnh Thâm nhìn thấy hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng cười khinh, hắn lấy thuốc lá, thử vài lần, cũng chưa lấy được một cây.
Một đôi tay trắng nõn tiến đến, cầm lấy, sau đó có ý lấy điếu thuốc đưa hắn.
- Để cho em.
Người đàn ông ngẩn ra, nâng mắt lên, hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, rồi buông tay.
Thuốc lá đưa tới, Bạch Sênh Nhi cảm thấy có chút không thật, run rẩy cầm điếu thuốc đưa đến trước miệng hắn.
- Anh để cái bậc lửa ở túi nào?
- Bên trái.
Nam Cảnh Thâm đứng dưới đèn đường, áo sơmi banh ra, lộ ra cơ ngực, cổ tay áo vén lên, tỏa ra hơi thở thành thục của người đàn ông.
Bạch Sênh Nhi nhìn có chút ngốc, tay cô ta mò vào túi quần bên trái hắn, bị nhiệt độ cơ thể hắn làm nóng lên, cô khẩn trương mím môi.
Lấy cái bật lửa ra, cô ta đem lửa đến trước mặt người đàn ông. Hắn hơi hơi cúi đầu, hút thuốc, hai mắt mơ màng, mặc dù say cũng chút không che dấu được vẻ tao nhã cùng tôn quý.
Đôi mắt Bạch Sênh Nhi tối lại, trong lòng bỗng nhiên có ý tưởng lớn mật, cô ta nắm lấy cánh tay người đàn ông, thân mình hướng sát vào hắn một chút, nhón chân, nhìn lên hắn, thì thầm nói:
- Tứ ca, đi theo em đi.
Người đàn ông híp một đôi men say, hút điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra, trúng vào mặt Bạch Sênh Nhi, cô ta vô thức mím môi, cũng không dám động, trong lòng khẩn trương.
Nam Cảnh Thâm chẳng biểu hiện gì, cách sương khói lượn lờ đánh giá cô ta.
- Được.
Cô ta cảm thấy kích động.
Sợ hắn đổi ý, vội vàng mang theo hắn đến xe của mình ở cách đó không xa.
Người đàn ông này, cô ta đã muốn ái mộ nhiều năm, cũng biết hắn hiện tại thần chí không rõ, nhưng cô ta chính là muốn nhảy vào lúc này.
Cố Đình Thâm tìm được người giữ chìa khóa xe, lúc trở về, thấy có một chiếc xe ở đằng xa, hắn lắc lắc đầu, không có để ý, hướng chỗ cũ đi, lại không thấy Nam Cảnh Thâm đâu, nhất thời luống cuống, đầu óc một bị kích thích, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Hắn dọc theo phụ cận chiếc xe tìm kiếm, sợ Nam Cảnh Thâm tùy tiện tìm chỗ ngủ, nhưng mà tìm mãi, đừng nói người, ngay cả tàn thuốc cũng không tìm được.
Cố Đình Thâm dùng sức mạt một phen mặt, gọi điện cho Cố Diễn.
- Tôi làm mất Tứ gia của cậu rồi, chạy nhanh tìm đi.
......
Tia nắng ban mai chiếu qua song cửa, ánh sáng rơi vào khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng của người đàn ông. Hai mắt hắn đang nhắm, một tay để ở trên trán, cái mũi cao ngất đang thở.
Hắn mở mắt, cảm giác say rượu nhất thời dâng lên. Đầu hắn choáng váng, tay day nhẹ trán, thở dài.
Nam Cảnh Thâm rất nhanh cảm thấy khác thường, có đầu phụ nữ gối lên cánh tay hắn, một mùi hương xộc vào mũi hắn.
- Đứng lên.
Hắn thậm chí không nhìn qua.
Bạch Sênh Nhi từ từ tỉnh dậy, vô tội nháy mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn hắn, lập tức đem tay đang ôm cánh tay hắn rút về, bộ dáng chấn kinh.
- Tứ ca, tối hôm qua chúng ta......
- Như thế nào?
Nam Cảnh Thâm híp con ngươi đen, ánh mắt đạm tĩnh, hàng năm ở thương trường thượng chìm nổi, mở miệng một cái là làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Bạch Sênh Nhi lập tức lùi hướng cạnh giường, tay cầm lấy chăn, đem chính mình che kín.
Trên người cô ta mặc áo ngủ mỏng màu hồng nhạt, bên trong cái gì cũng chưa mặc, lúc này tách ra, cơ thể ở trên người hắn cọ nhiệt độ càng lộ rõ ràng, cô cắn môi, rất ủy khuất nhìn thấy hắn.
- Tối hôm qua anh uống say, em ở trên đường vô tình nhìn thấy anh. Em mang anh về nhà em. Không nghĩ tới tối hôm qua lúc giúp anh cỡi quần áo, anh liền......
Cô ta nói được một nửa thì không nói thêm gì nữa, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng tự nhiên thùy đi xuống.
Nam Cảnh Thâm nắm lấy cánh tay cô ta, dùng chút lực, liền đem cô ta ra khỏi chăn, nằm vào trong ngực hắn.
Hơi thở nam tính thuần hậu, có tính xâm lược cảm quanh quẩn ở chóp mũi, Bạch Sênh Nhi bất ngờ không kịp phòng, cả người bị túm có chút phát mộng, nửa ngày, mới rõ ràng cảm giác được chính mình đang ở trong ngực hắn.
Lòng bàn tay ở trên thân hình trần của hắn, một đêm qua đi, hơi cồn theo lỗ chân lông tản ra, nhiệt độ cơ thể lại còn nóng.
Cô ta vuốt ve, cảm thấy rất không chân thật, rồi lại vui sướng phát cuồng.
- Xấu hổ cái gì, chuyện tối hôm qua so với cái này còn thân thiết hơn, không phải đã làm rồi sao?
Hai người thân thể gắt gao ôm nhau, Bạch Sênh Nhi không biết nên đặt tay vào đâu, ngực đè lên ngực hắn đến thay đổi hình dạng.
Cô ta liếm liếm môi:
- Tứ ca, anh nói gì vậy, em nghe không hiểu.