Nam Cảnh Thâm không kịp phản ứng, lỗ tai thiếu chút nữa bị rống điếc.
Hắn đem người từ trong lòng kéo ra, nhìn thấy cô khóc thê thảm đến không thể được, vuốt lưng cô hỏi:
- Tôi nói câu nào chọc em sao?
Cô chỉ để ý khóc, không có đáp lại hắn.
Người đàn ông thâm trầm hỏi.
- Là tôi nói không thể quên được sẽ phải chết à?
Cô khóc lắc đầu.
- Hay là tôi nói hắn đã kết hôn?
Lời này vừa nói ra, Ý Ý khóc dữ, đầu lắc như trống bỏi.
Nam Cảnh Thâm hít vào một hơi, thở cũng thở không được, hắn không muốn thấy người phụ nữ này khóc, càng không biết dỗ cô như thế nào, tưởng tượng cô rơi nước mắt vì người người đàn ông khác, hắn liền cảm thấy được trong lòng buồn bực, mở miệng, không khống chế được ngữ khí, gầm nhẹ nói:
- Không được khóc!
Ý Ý vừa mới rút một hơi, đột nhiên bị hắn rống, hô hấp cũng dừng lại, nháy một đôi mắt to ngập nước giật mình nhìn hắn, hốc mắt có nước mắt, cô căn bản không thể nhìn rõ hắn, mơ hồ thấy mặt hắn, cô cảm giác hắn đang tức giận.
Nghĩ lại, hắn giận cái gì nha, không thấy cô đang thương tâm sao, cô đem hết khí lực, đánh khóc nức nở rống trở về:
- Ai cần anh lo nha!
- Tôi không cho em khóc chính là không được khóc, muốn nháo với tôi à?
Ý Ý làm sao quản được hắn, chỉ để ý mình khóc, nước mắt nước mũi toàn bộ quẹt trên người hắn.
Tốt lắm, rất can đảm!
Nam Cảnh Thâm đem mặt cô nâng lên.
Gương mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng cúi xuống, hai phiến môi mỏng ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, hắn dùng lực, hít sâu khí chặt chẽ đẩy vào miệng cô.
Ý Ý mở to hai mắt.
Bị hôn bất ngờ không kịp phòng, một hồi lâu nhân cô mới nghĩ đến phải giãy dụa.
Hai tay nhỏ bé còn chưa có rơi xuống trên người hắn, bị hắn một tay nhẹ nhàng bắt được. Lòng bàn tay hắn rất dầy, nắm hai tay cô, không có động tác khác, tay kia thì chuyển ra sau thắt lưng cô, đem cô ấn trong ngực hắn, hai người chỉ cách nhau đôi tay bị nắm.
Hắn hôn tuyệt không khắc chế, nhưng cũng không thô lỗ, Ý Ý hỗn loạn, trong đầu thốt nhiên toát ra bốn chữ: hôn kĩ cao siêu.
Hắn hôn cô ước chừng có hai phút, mới miễn cưỡng chấm dứt, mắt nhìn vào mắt cô, hắn thở nhẹ, phun ở trên cô, cô cảm thấy mát, muốn tránh, tốc độ lại không bằng hắn.
Nam Cảnh Thâm nắm mặt cô, ngón cái mài khóe miệng của cô, nói:
- Cùng tôi thử xem.
Hắn không cho cô cơ hội phản ứng.
- Cùng tôi một chỗ, nói chuyện yêu đương cũng tốt, như thế nào đều tùy em.
Ý Ý hạ mắt xuống, lông mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt kinh hoảng, môi cô nong nóng, có chút đau đớn, tim đập kịch liệt, cho thấy cô không bình tĩnh, nhưng mà giờ phút này, kinh sợ cùng thẹn cảm cùng nhau đến.
Trong đầu cô ầm ầm tiếng vang, khuôn mặt rất nhanh phiếm hồng, vừa nhấc mắt, nước mắt đều lăn ra.
- Anh làm gì vậy, anh đến tột cùng đang muốn làm gì vậy?
Hắn đến tột cùng có biết hay không chính mình đang làm cái gì!
Điên rồi sao!
Trong xe không có bật đèn, đèn đường gần đó tỏa vầng sáng vàng mông lung, hai người đều thấy không rõ mặt đối phương, hắn lại chỉ dựa vào ánh đèn yếu ớt, chuẩn xác chống lại mắt của cô, con mắt to đỏ rực chứa nước mắt, tất cả đều là thất kinh.
Ý Ý thật là bị dọa tới rồi, cô có thể nhận hắn rống cô, nhưng là không tiếp thụ được đột nhiên thân mật với cô như vậy.
Nắm tay cô đặt trên vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xấu hổ và giận dữ, trong một khoảng khắc, tay nhỏ bé nhấc lên, hung hăng chà xát đôi môi.
Thần sắc Nam Cảnh Thâm tối sầm lại, bắt được tay cô.
- Tôi bẩn sao?
Ý Ý không dám đáp lại, bi thương bất lực mở miệng nói.
- Anh như thế nào có thể như vậy, anh có biết hay không...... anh như vậy là không đúng!
- Tôi thuộc loại nào?
Hắn nhẹ nhàng vỗ về cái miệng nhỏ nhắn bị hôn sưng đỏ, ánh mắt chiếu ra một đạo mũi nhọn:
- Nam nữ hôn môi là chuyện bình thường, đừng nói với tôi, người yêu nhau, không có hôn qua.
Hắn dùng ngữ khí như vậy, cùng với nói chuyện về thời tiết có cái gì khác nhau.
Ý Ý lập tức phát bực, không quan tâm đẩy tay hắn ra, cũng đem hai người đẩy ra một chút, cô khóc, lộ vẻ xấu hổ và giận dữ trách cứ nói:
- Anh cảm thấy được bình thường, mặc kệ anh, không cần tùy tiện đối với tôi như vậy, tôi có chồng, chúng tôi...... có thể hôn bên ngoài..., anh...... không thể đem tôi cũng trở nên giống anh,...... mà không để ý cảm thụ người khác.
Nam Cảnh Thâm không có chút biến hóa, nội tâm lại nổi lên nho nhỏ gợn sóng.
Nguyên lai, vật nhỏ này...... nụ hôn đầu tiên là cho hắn.
Nghĩ đến này, Nam Cảnh Thâm rốt cục cảm thấy được sung sướng chút, cười khẽ, hắn lịch sự tao nhã nhéo nhéo khuôn mặt đỏ của cô.
- Cho dù là bên ngoài..., em dám không dám?
Ý Ý run lên, đôi mắt cảnh giác nhìn hắn:
- Tôi không dám, một chút cũng không dám, tôi không giống anh, làm cái gì cũng không cố kỵ, anh có biết bộ dáng hiện tại của anh giống cái gì không, anh anh anh...... không biết xấu hổ, vô sỉ, đê tiện!
Cô còn muốn nói nữa, bị Nam Cảnh Thâm nhìn cấp dọa lui.
Hắn hơi hơi híp mắt, một tay đang cầm của cô khuôn mặt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô rồi trên mặt, khóe môi ôm lấy, giống như đang cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, không thấy mỉm cười:
- Dám nói tôi đê tiện, cẩn thận tôi hiện tại liền đê tiện cho em xem.
Đầu ngón tay hắn tựa hồ dẫn theo lửa, mỗi một chỗ quét qua, làn da cô như có lửa đốt, lỗ chân lông như nở ra, thân thể nhỏ xinh thẳng tắp, bỗng nhiên nâng tay, đem miệng mình chặn lại.
Ánh mắt mở to, vẫn đang nhìn hắn, cô trong lòng sợ hãi muốn chết, hoảng hốt có thể nghe thấy tiếng tim đập, cô to gan mở miệng:
- Tôi cảnh cáo anh, không được tiếp làm vậy nữa, tôi cùng chồng cảm tình tốt lắm, anh cùng anh ấy không phải bạn bè sao, vợ của bạn không thể khinh, anh ngay cả này cũng đều không hiểu sao!
Nam Cảnh Thâm tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, mặt mày giãn ra, tà mị lại gợi cảm, hắn nắm cằm cô, con mắt đầy nguy hiểm.
- Nếu tôi muốn khi dễ em thì sao?
- Tôi...... tôi sẽ nói cho chồng tôi biết, bảo anh ấy thu thập anh.
Thốt ra lời này, cô cảm giác tim đập nhanh hơn, không hề lo lắng.
Cô làm sao dám nói, ngay cả diện mạo vị tứ gia kia cũng không biết, dưới loại tình huống này, tốt nhất nên lấy chồng cô đến che chở cô!
Lời này của cô, Nam Cảnh Thâm không biết nên giận hay nên cười.
Cô luôn mồm bảo vệ hôn nhân của mình, hắn là chồng cô, hẳn là phải nên cao hứng, nhưng hắn nghe vào trong tai, lại cảm thấy con mẹ nó thật đáng giận!