- Tứ gia, đến chỗ nào?
- Tân Giang Uyển.
Hắn nói địa chỉ nơi mình đang ở.
Xe chạy rất nhanh, lại cứ gặp phải nhiều con đường giảm tốc độ, xe xóc nảy nhiều lần, kịch liệt lay động người, Ý Ý nhíu chặt mi tâm, khó chịu đích ưm ra tiếng.
Nam Cảnh Thâm cảm thấy đau lòng, tiếng nói chợt trầm thấp:
- Chạy chậm một chút!
- Có đai giảm tốc......
- Chậm một chút, chậm một chút!
Bạc Tư cũng không nói nữa, tốc độ chậm lại, không bao lâu lại gặp phải đèn đỏ, ngã tư đường có cái trung tâm thương mại đang hoạt động nhộn nhịp, người chủ trì dùng microphone phóng đại tiếng nói, âm thanh tiến vào trong xe, làm cho đầu người đau muốn nứt ra, ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào trên mặt Ý Ý.
Mi tâm cô ẩn ẩn nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn theo bản năng hướng vào bên trong.
Nam Cảnh Thâm lại mắt cô, hướng về cửa xe bên kia che đi một ít, động tác hắn nhẹ nhàng, lại vẫn là quấy nhiễu tới cô.
Cô cầm lấy tay hắn, theo ánh mắt, mở nửa ánh mắt mông lung.
- Nam Tứ gia......
Cô mở miệng, thanh âm khàn khàn, mềm nhũn như tiếng mèo con.
Nam Cảnh Thâm phất phất mái tóc trên trán cô, cúi đầu, dùng trán chạm vào trán của cô, độ ấm nóng bỏng, sắc mặt đã trầm lại càng trầm hơn, thanh âm trầm thấp, mang theo dụ dỗ:
- Anh ở đây.
- Tôi rất là khó chịu......
Cô nắm lấy áo sơmi hắn, mặc dù cũng rất không an tâm, thân hình nhỏ cuộn thành một đoàn, cánh tay căng thẳng run lên, cô cảm thấy nóng, cổ sau ngưỡng ra, kéo kéo cổ áo mình.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, bắt tay cô, khắc chế lực, ôn nhu nói:
- Ngoan ngoãn, nhịn nữa một chút, chúng ta lập tức về nhà.
Hai tròng mắt ướt át nhìn hắn một cái, rồi sau đó khóc nấc lên.
- Chính là tôi khó chịu quá...... Thật sự thật là khó chịu quá......
Ý Ý không cố ý kéo quần áo của mình, móng tay cào ra từng vết máu trên cổ.
Nam Cảnh Thâm thấy đau lòng, nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng hắn, khàn giọng mở miệng:
- Phải làm sao mới có thể làm cho em thoải mái một chút, em nói cho Tứ gia đi.
Ý Ý còn đang ô ô khóc, cô chỉ nghĩ muốn kéo áo mình, tay hướng lên trên vài lần, nhưng chỉ đụng phải lưng hắn, cô có chút phiền toái, khóc lớn hơn nữa, thân thể nhỏ trong lòng hắn muốn giãy ra ngoài, khí lực lớn, Nam Cảnh Thâm thiếu chút nữa không giữ được cô.
Hai tròng mắt hắn đỏ tươi, cái gáy nhiều lần đụng vào cửa xe, cửa sổ bị chấn rung động, hắn cũng không quản, một chút hạ ôn nhu phủ lên lưng cô vỗ về.
Nhưng an ủi ấy, hiển nhiên không có tác dụng, dược trong người Ý Ý bắt đầu phát tác, chính cô cũng không khống chế được chính mình, muốn đẩy hắn ra, nhưng khí lực không đủ, cô tức giận đến vừa khóc lại nháo, một ngụm cắn cổ người đàn ông.
Nam Cảnh Thâm kêu lên một tiếng đau đớn, hầu kết chuyển động rất nhanh, da thịt chỗ cổ vốn yếu ớt, cô vừa cắn xuống, dùng nửa khí lực, mu bàn tay ở trên lưng cô nổi gân xanh, nhưng hắn khống chế lực đạo vừa đủ, không có làm đau cô.
- Tứ gia......
Bạc Tư lo lắng nói:
- Hay là buông phu nhân ra?
- Quay đầu ngay!
Âm thanh Nam Cảnh Thâm không ôn định, hơi thở cố gắng kìm nén.
Hắn bối rồi, bộ dáng ý loạn tình mê này, không thể để người thứ hai thấy.
Ý Ý tựa hồ tìm được biện pháp làm cho mình hơi chút thoải mái, cô vội vàng cào cào vai áo Nam Cảnh Thâm, một ngụm lại một ngụm cắn xuống, cắn thật sự sâu, răng nanh hoàn toàn khảm vào da thịt hắn.
Nam Cảnh Thâm cởi nút áo, rồi cởi áo ra, vứt sang áo một bên, hắn ôm nhanh Ý Ý, mặc cho cô cắn.
Cắn cắn, cô hiển nhiên thấy chưa đủ, cứ anh anh khóc, một quyền nện ở trên người hắn.
Cô như là đứa nhỏ đòi kẹo, khóc hổn hển, miệng thì thào hồi lâu, Nam Cảnh Thâm mới miễn cưỡng nghe được một chút.
- Cho tôi...... Cho tôi đi......
Bụng dưới Nam Cảnh Thâm căng thẳng, con ngươi đen thâm thẩm.
- Cho em cái gì?
Hắn mở miệng hỏi, Ý Ý đáp không được, chỉ biết khóc, trong cơ thể có cổ khí nóng hoành hành, thân thể sắp nổ tung, miệng cứ phát ra nức nở, mắt to thống khổ đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lần lượt hiện lên dưới ánh đèn nê ông, như là một tầng hổ phách trong suốt.
Nam Cảnh Thâm dù cho định lực, cũng nhẫn nại không được.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ý Ý lên, ôn nhu hôn lên môi cô.
Hắn hôn, giống như nước trong sa mạc, Ý Ý mới vừa nếm thử, đã muốn càng nhiều, cô ngậm môi dưới của Nam Cảnh Thâm, lại giống như đang cắn, giống con chó nhỏ làm nũng.
Nam Cảnh Thâm nhẫn nại, chậm rãi hướng dẫn cô hôn môi.
Kỹ thuật của hắn cao siêu, như là giải dược, làm cho cô thư thái đi rất nhiều, hai tay vô thức ôm lấy hắn, rồi từ từ đi xuống.
Hắn cảm thấy rung động lợi hại, làm cho nụ hôn sâu hơn.
Ngay tại lúc sắp hôn không thể khống chế được nữa, hắn không hề do dự chấm dứt, lòng bàn tay nắm bả vai cô, dùng sức đem cô ấn vào trong ngực.
Hắn khàn khàn nói:
- Chạy nhanh một chút.
Bạc Tư cau mày, một cước đạp chân ga.
Xe trực tiếp chạy thẳng đến cổng dãy B tòa nhà Tân Giang Quốc Tế.
Nam Cảnh Thâm ôm Ý Ý xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không đóng, một đường đi nhanh vào thang máy.
Thang máy đi tới lầu 15 thì dừng lại.
Hắn nâng lên một chân, đầu gối chạm tường, làm cho Ý Ý ngồi ở trên đùi, tay kia thì vói vào trong túi quần lấy chìa khóa, chỗ túi tiền bị cô ngồi lên, hắn thử vài lần cũng không lấy ra được, liền đem Ý Ý theo tay trái đổi đến tay phải, lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
Hắn ngay cả giầy cũng chưa đổi, ôm người hướng bên trong đi.
Ý Ý quấn quanh eo hắn, đầu khó nhịn ở cổ hắn cọ cọ, khóc nức nở, cúi đầu đích gọi hắn:
- Nam Tứ gia, tôi nóng quá......
- Tứ gia biết, ngoan ngoãn nhịn một chút nữa, lập tức sẽ ổn thôi.
Cổ họng hắn khô nóng, dùng hết sức kiên nhẫn một tiếng an ủi cô.
Một lòng một dạ chỉ hoàn toàn đặt ở trên người cô, cảnh giác đàn ông từ trước đến nay, lại không phát hiện phòng khách sáng đèn.
Càng không chú ý tới, chỗ cửa ra vào, có đặt chỉnh tề một đôi giày nam nữ.
Hắn cước bộ vội vàng, trong ngực con mèo nhỏ chọc cho hắn một thân đầy lửa, sắc mặt ẩn nhẫn có chút buộc chặt.
- Tứ ca......
Một giọng nữ đột ngột vang lên.
Người đàn ông chớp mắt dừng lại, con ngươi đen tràn ra khí lạnh, khi hắn thấy người phụ nữ đứng chỗ sô pha, phản ứng đầu tiên chính là đem mặt Ý Ý hướng vào trong ngực hắn.
Mâu quang lạnh thấu xương, lạnh lùng nói:
- Cút đi!