• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em cho là như thế?

Hắn hỏi ngược lại.

Lúc này...... lòng bàn tay Bạch Sanh Nhi đầy một tầng giọt mồ hôi.

Theo tầm mắt hắn nhìn nhau mấy giây, đầu cô ta từng trận đau đớn, suýt chút nữa đã không chống cự nổi ánh mắt uy thế của hắn, cuối cùng liều chết cắn môi dưới, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.

Hỏi đã hỏi, hơn nữa, nhất định phải chính tai nghe được đáp án từ trong miệng hắn.

Nam Cảnh Thâm không vội mở miệng, lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số điện thoại gần nhất, bên kia bắt máy, giọng nói của người đàn ông trung niên cung kính xưng hô hắn:

- Nam tổng, xin lỗi xin lỗi, đang xem qua văn kiện, không nhanh bắt máy, thất lễ rồi.

- Không sao, tôi hỏi một câu, liên quan đến quảng cáo của Bạch Sanh Nhi ——

- Nha, bên đầu tư trả thêm tiền rồi, phải làm khổ cực tiểu thư Bạch Sanh Nhi một chút, lấy ngoại cảnh ngoài trời, sau đó biên tập phim cùng nhau, làm sao vậy, Nam tổng, có vấn đề gì sao?

- Không có, quấy rầy.

Nam Cảnh Thâm cúp điện thoại, điện thoại di động khẽ đặt lên bàn, một lần nữa cúi đầu, nhìn phần tài liệu trước mặt.

Tiếng nói thanh đạm vang lên:

- Phía đầu tư bỏ thêm tiền.

Ý tứ, căn bản không phải cố ý làm khó dễ cô ta, hoặc là cho ai hả giận, mà là bởi vì phía đầu tư đột nhiên đề xuất yêu cầu?

Bạch Sanh Nhi tính tình đa nghi, đương nhiên lúc này sẽ không tin tưởng, cô ta đi tới cửa, vừa đi vừa bấm điện thoại cho Phương Viên.

- Cô sao không nói một tiếng cho tôi trước...... Không kịp? Cô tới không kịp, tôi có thể bêu xấu......

Cúp điện thoại, cô ta chầm chập tiêu sái trở lại, thở mạnh ngẩng đầu, ngữ khí rõ ràng đã mềm nhũn rất nhiều.

- Xin lỗi mà, Tứ ca, là em không biết rõ.

- Tính tình em liều lĩnh, lúc nào mới có thể thay đổi.

Nam Cảnh Thâm lật tới trang cuối cùng, kí tên, văn kiện mới xếp lại, Bạch Sanh Nhi đi tới, ân cần bỏ vào cái giá bên trong.

- Anh quản em đi chứ, anh quản em, em khẳng định là có thể đổi.

Hắn a cười một tiếng:

- Lại nói nhảm nữa rồi.

Nâng cổ tay liếc nhìn thời gian.

- Anh nghỉ làm rồi, em ở lại chỗ này, hay là anh đưa em về nhà?

- Đương nhiên là đưa em về nhà a.

Bạch Sanh Nhi nhân cơ hội này kéo cánh tay của hắn, hương thơm nhàn nhạt, cô ta có ý định rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hì hì cười nói:

- Gia gia nhất định sẽ rất cao hứng, còn có a, nhà em mới tới một đầu bếp, cơm tây làm rất ngon, muốn nếm thử không?

Cô ta thấp thỏm hỏi, nắm chặt cánh tay hắn một chút, chỉ lo hắn sẽ từ chối.

- Đi thôi.

Nam Cảnh Thâm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài trước, Bạch Sanh Nhi cao hứng, bước chân như muốn bay lên.

......

Tiệc lại mặt, không có mời thân thích Tiêu gia, chỉ an bài một bàn, đều là người trong nhà.

Lúc Tiêu Tĩnh Đình kéo Nam Vân xuống xe, Bạch Uyển Như hối hận, nếu như sớm biết Nam gia sẽ nể tình như vậy, bà ta tuyệt đối sẽ thông báo đến toàn bộ, xem ai dám xem thường Tiêu gia.

Một bữa cơm, chỉ có Ý Ý là người ngoài.

Người làm cho cô ly rượu, cô khát nước, uống một hớp lớn, bị sặc trong cổ họng, yết hầu một trận đau đớn, cô để ly xuống, tìm nước khắp nơi, không biết ai đặt một ly nước trái cây, cô cầm lấy uống.

- Tiêu Ý Ý, cô là cố ý đi!

Tiêu Tĩnh Đình nâng cao giọng, giận đùng đùng đem ly cướp đi.

- Chút nữa Vân ca phải lái xe, tôi mới lấy cho anh ấy nước trái cây, không phải là cho cô uống!

Rượu kia rất mạnh, mới một cái, Ý Ý đã có chút say.

Đầu hỗn loạn, nghe không rõ Tiêu Tĩnh Đình đang nói cái gì, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười một tiếng.

- Làm sao vậy?

Nụ cười này, triệt để chọc giận Tiêu Tĩnh Đình, muốn phát tác ra, bị Bạch Uyển Như cầm lấy tôiy, hung hăng ở tay cô ta bấm một cái.

- Nhẫn nhịn.

Bạch Uyển Như thấp giọng nói, trách mắng, sau đó quay đầu nói:

- Làm sao không hiểu chuyện như thế, nhị tiểu thư sẽ không uống rượu, cho cô đổi nước trái cây, Ý Ý, cô là muốn uống nước trái cây hay là uống nước?

Sau một câu nói, âm điệu thả đến ôn nhu.

Ý Ý vừa lên tiếng, bất nhã đánh cái ợ, mịt mờ trong tầm mắt, đối với mẹ con kia trên mặt tránh né cảm giác căm ghét, cô khà khà cười cợt:

- Cũng có thể.

Đang nói chuyện, rõ ràng có chút say rượu.

Ánh mặt Nam Vân nhìn vào dấu ấn sát miệng ly, rồi nhìn Tiêu Ý Ý, cô quả thật là có chút say rồi, cúi đầu gắp một cái cá trứng, gắp mấy lần cũng không thành công, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện ra đỏ ửng, vẻ say rượu này, tinh khiết ngây thơ, sạch sẽ đến không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Trước đây làm sao không phát hiện, cô làm cho hắn, thoải mái như vậy.

Hắn không uống rượu, lại có một chút say, không hề cố kỵ tầm mắt mà không chớp mắt nhìn cô, sau đó dùng đũa mình, gắp cái trứng cá cô đang loay hoay, đặt vào trong bát cô.

Ý Ý nhìn theo cái trứng cá, sau đó lại ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hắn, như là đang đánh giá, đầu nặng nề nửa rũ, hướng hắn nhếch miệng cười.

- Cảm ơn.

- Không cần khách khí, muốn ăn, anh lại gắp cho em.

Bọn họ hành động, không giống như là anh rể đối với em vợ, ám muội cực kì, trên bàn cơm còn có ba người kia, không ai không thấy được.

Sắc mặt Tiêu Tĩnh Đình tương đối khó xem, móng tay gãy ở trong lòng bàn tay, cô ta cầm đũa, bức chính mình đè tính khí xuống.

Trong bữa cơm, Tiêu Chấn Hải cùng Bạch Uyển Như một mực lôi kéo Nam Vân tán gẫu việc nhà, đề tài khá là cứng nhắc, hơn nữa thái độ Nam Vân trước sau không lạnh không nhạt, nói chuyện nói đến bên ngoài, nhiều lúc còn trống không, ai nấy đều thấy được hắn không hứng lắm, nhưng không ai dám nói ra, coi như ngày hôm nay Nam Vân có kề đao trên cổ bọn họ, vậy cũng phải ưỡn mặt bật cười.

Bởi vì đắc tội Nam gia không được.

Ý Ý ở bên cạnh nghe, kỳ thực căn bản là không nghe lọt, loại người hay làm bộ tiết mục một nhà ấm áp, cô đã sớm diễn xong, ngược lại không có ai quản cô, cũng chẳng muốn phối hợp.

Ăn no, cô nắm khăn ăn lau miệng, rồi đứng dậy.

- Tôi ăn no rồi, đi trước.

Nam Vân cũng tiếp bước đẩy ghế ra, đem áo khoác trên ghế khoát lên trên cánh tay.

- Tôi đưa ngươi.

- Nam Vân!

Tiêu Tĩnh Đình nhịn không được nữa.

- Hôm nay là ngày lại mặt của chúng ta, anh không chờ em cùng đi sao?

Nam Vân nửa chếch quay mắt:

- Cô không phải yêu thích chờ ở nhà mẹ đẻ sao, không bằng ở đây một thời gian ngắn đi, tôi đỡ phải nhìn đến phiền chán.

- Chúng ta mới vừa tân hôn......

Tiêu Tĩnh Đình nhẫn nhịn không chảy nước mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng quét qua Ý Ý một chút, ánh mắt kia, vừa căm ghét lại đố kị.

- Có phải là bởi vì, trong lòng anh còn yêu thích Tiêu Ý Ý, cho nên mới đối với em như thế?

Nam Vân cười gằn:

- Nếu như tôi nói phải thì sao?

Tiêu Tĩnh Đình vừa nghe, nước mắt liền từ trong hốc mắt lăn ra, cô ta cho rằng ở trước mặt ba mẹ, ít nhất Nam Vân sẽ cho cô ta mặt mũi, hôn nhân này đối với cô ta rất trọng yếu, người đàn ông này cũng vậy.

Kết quả......

Nam Vân vừa nói, Tiêu Chấn Hải cùng Bạch Uyển Như thay đổi sắc mặt, Bạch Uyển Như lôi Tiêu Tĩnh Đình một cái, hỏi:

- Con nói cái gì, hắn và Tiêu Ý Ý có phải là có gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK