Lúc này Nam Cảnh Thâm đang dựa người vào bồn rửa mặt, hai tay bị trói ở sau người, hắn rất nhanh tháo loại nút trói, với hắn mà nói căn bản là không phải việc gì khó, hai ba cái đã tháo xong, cởi quần áo ra, hắn hoàn toàn cởi trần, cơ bụng buộc chặt, theo nhịp thở, phập phồng lên xuống có chút gấp, như là đang khắc chế cảm xúc, vẻ mặt âm trầm lại lạnh lẽo, khuôn mày cao thẳng, hốc mắt sâu tĩnh mịch trầm mặc.
Miệng hắn còn ngậm giấy, cũng lười phun ra, chờ cởi bỏ trói buộc xong, lại chậm rãi bỏ ra.
Cố Đình Thâm sờ sờ đầu mình tạm thời còn bình an, rốt cục đã hiểu vì sao Cố Diễn nhờ hắn vào, đây là đến chắn thương tử a.
Kinh ngạc qua đi, Cố Đình Thâm yên lặng lấy ra di động, chết thì chết đi, dù sao cũng phải chết có giá trị.
Hắn gãi đầu, từ màn hình nhìn biểu tình Nam Cảnh Thâm, tim đập mạnh một chút, hắn dùng lực nuốt nước miếng.
- Lão Tứ, tôi lưa lại chút chứng cớ, về sau nếu cậu kiện tội quấy rối, dù sao cũng phải có chứng cứ phải không?
- Gần đây có phải hoa cúc của cậu ngứa phải không?
Cố Đình Thâm ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.
- Ngứa, nếu không cậu chặt của tôi đi à?
Người đàn ông xoay người, tấm lưng rộng lớn lưng dựa vào mặt bàn, hắn hút thuốc, thần sắc ảm đạm.
- Tôi chỉ cho cậu một cơ hội, đưa điện thoại cho tôi.
Vừa nghe lời này, Cố Đình Thâm nhanh chóng cho điện thoại vào trong túi quần, vỗ vỗ, bộ dáng sợ hãi, khóe miệng lại hàm chứa trêu tức.
- Rất sợ đó a, nếu tôi không đưa cho cậu thì sao?
Nói giỡn, nhìn thấy bộ dạng Nam Cảnh Thâm bị thế này rất khó, có thể thấy một lần, người này bình thường thì nghiêm cẩn, đời này cũng không có cơ hội như vậy hôm nay.
Nam Cảnh Thâm lạnh lùng cười ra tiếng, thanh âm xuyên thấu qua không khí, mang theo một cỗ uy hiếp chết người.
Miệng hắn ngậm điếu thuốc, đè nặng bước chân, làm Cố Đình Thâm sợ tới mức liên tiếp lùi về sau.
- Cậu đừng lại đây a, ngoài cửa đều là bảo vệ, cậu mà qua, cẩn thận tôi hô a!
- A ——
Hắn la lên ngay sau khi nói.
Bất quá, la lên là vì bị Nam Cảnh Thâm lưu loát vật qua vai xuống đất, theo bản năng la to.
Cố Đình Thâm chống thắt lưng, lắc lư ngồi dậy, từ ống quần hướng lên nhìn, hắn nhe răng trợn mắt mắng lên:
- Lão Tứ, cậu đùa thật a?
- Lấy di động ra.
- Không cho, đánh đều đã đánh, cho... cậu di động, tôi không phải thực mệt.
Cố Đình Thâm vừa nói vừa đứng lên, vành tai đột nhiên có trận gió, hắn đúng lúc phòng bị, trở lại lấy tay cản một quyền.
Hai người đàn ông rất nhanh đấu nhau, quyền phong của Nam Cảnh Thâm lại ngoan lại lệ, xuống tay không lưu tình, ra chiêu đều là tử chiêu, những năm hắn ở trong quân đội luyện tập cường độ cao, kỹ xảo đánh nhau kịch liệt đã sớm quen đến tận xương tủy, Cố Đình Thâm dần dần không địch lại, rất nhanh bại trận.
Đến cuối cùng, Nam Cảnh Thâm đoạt lấy di động, không nói hai lời, trực tiếp ném vỡ.
Xác di động văng đến dưới chân Cố Đình Thâm, hắn ngồi xuống, một chân cong, khuỷu tay để lên xương bánh chè, ngón cái quẹt đi vết máu ở khóe miệng, mở miệng, đầu tiên là cười ra tiếng.
- Thế nào, thực động tâm a?
Nam Cảnh Thâm lắc lắc cổ tay, hơi thở vi suyễn, vẻ mặt lạnh thấu xương, con ngươi lãnh đạm.
Cố Đình Thâm thân là bạn tốt của hắn nhiều năm, theo biểu tình, liền có thể nhìn ra lòng người, nụ cười trên mặt hắn dần bình thường lại.
- Lão Tứ, ngoại tình chỉ chơi thôi, nếu cậu lún quá sâu, không phải là điều tốt cho cậu.
Nam Cảnh Thâm nghiêm khắc.
- Khi nào thì cậu lại xen vào việc của người khác.
- Chuyện của cậu có thể tính là chuyện nhàn sao, tôi nói lời này, đó là vì xem cậu là anh em.
Lúc này, cửa vang hai tiếng, Cố Diễn cầm tây trang tiến vào, hầu hạ Nam Cảnh Thâm mặc đồ.
Người đàn ông ngửa đầu, hai nút áo ở cổ, đường cong bên mặt sắc bén thâm thúy, tây trang trên người che dấu đi mấy cú đánh bị Cố Đình Thâm đánh vào, cả người lộ ra kiêu ngạo.
- Thật sự là anh em, theo giúp tôi mấy ly?
Cố Đình Thâm cười nói
- Cô nàng này làm cậu để bụng? Không thể ăn vào miệng, hiện tại cần nhờ rượu để phát tiết a?
Nam Cảnh Thâm liếc qua, thấy không rõ lắm, ngữ khí cũng tràn đầy uy hiếp.
- Muốn đánh một trận nữa?
Cố Đình Thâm vội vàng nhấc tay đầu hàng, chiến đấu với người đàn ông đã từng là bộ đội, hắn thật sự bị hư não a.
......
Ý Ý rời khách sạn, vốn nên bắt taxi rời đi, nhưng Bạc Tư đã sớm chờ ở bên ngoài, cô vừa ra tới, xe liền từ bãi đậu xe đi ra, đèn pha ở đầu xe chiếu vào cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Cô hai bước lên xe, cái gì cũng chưa nói, chờ xe đã lái ra xa, Ý Ý còn liên tiếp nhìn ra sau, giống như phía sau có mãnh thú, nước lũ.
Về đến nhà, tắm cũng không tắm, liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp Kỷ Lâm Lâm.
- Ý Ý, cô rời đi trước à, sao cô lại rời đi, cô không biết mình đã bỏ lỡ một vở kịch tuyệt vời của thiên niên kỷ.
Điện thoại mới vừa bắt, Ý Ý còn chưa có mở miệng, tiếng Lâm Lâm hưng phấn truyền vào trong tai.
Mi tâm cô mi nhảy dựng, thử thăm dò hỏi:
- Cái trò gì hay nha?
- Tôi nói cho cô a, Nam phó tổng giống như ở toilet nữ cùng người ta chơi đùa, quần áo bị tháo sạch sẽ, còn bị trói, rất chật vật.
Câu nói kế tiếp, thanh âm rõ ràng nhỏ đi nhiều, như là cố ý hạ giọng nói.
Ý Ý đứng ở cửa sổ, gió lạnh theo bức màn thổi đến trên người cô, mắt có rát, mí mắt càng nhảy.
Cô hỏi.
- Sao lại chật vật nha, cô đi nhìn sao?
- Tôi nghe được, tại hiện trường bảo vệ đang đuổi người, tôi cũng chưa chen đến phía trước, ngay cả cửa toilet môn cũng chưa thấy đã bị đẩy ra, bất quá nghe mọi người nói, lúc Cố giám đốc vào, bọn họ liếc mắt một cái, Nam phó tổng trên người trống trơn, tay bị trói, hình ảnh đó, tôi tưởng tượng một chút liền muốn phun máu mũi.
Kỷ Lâm Lâm càng nói càng kích động, thanh âm phát run.
Tim Ý Ý như chìm xuống đáy, ngón tay siết chặt điện thoại đến tráng bệch, cô ha hả cười hai tiếng.
- Thật sao?
- Thật nha, cô không biết......
Sau lại Kỷ Lâm Lâm còn nói cái gì, Ý Ý tự động xem nhẹ, cô nghe không vào, trong đầu chỉ nhớ rõ ràng câu nói kia của Kỷ Lâm Lâm.
Nam phó tổng bị cởi hết.
Bị cởi hết......