- Đủ rồi!
- Cậu thăm tôi thường xuyên có phải muốn xem tôi còn sống sau vụ dính độc đó có đúng hay không?
Hạ Nhi càng hỏi sâu thì cậu ta càng lúng túng hơn. Miệng bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
- Không… Lục Hạ Nhi tôi không hề có ý đó, tôi thật lòng lo cho cậu… tôi rất sợ cậu mãi mãi không tỉnh dậy mà!
Sơ Vỹ nhìn Hạ Nhi với đôi mắt lo lắng, làn khói quanh cậu cũng đổi sang màu trắng thuần khiết tựa như con suối đang chảy.
- Sợ tôi không tỉnh lại, vậy mà cậu là người đã suýt lấy đi mạng sống của tôi sao?
- Lúc đầu thì hại tôi, bây giờ thì sợ hãi lo lắng cho tôi, Phó Sơ Vỹ cậu thích chơi đùa với sự sống của tôi lắm à?
- Nãy giờ tôi chỉ hỏi cậu thôi, Lục gia sẽ điều tra rõ việc này và cậu nên cầu nguyện những gì tôi nói nãy giờ là sai đi.
Sơ Vỹ muốn chạm vào đôi tay bé nhỏ nhưng Hạ Nhi đã né ra và bước xuống giường, nhìn về phía bầu trời đầy sao, còn ánh mắt Sơ Vỹ chỉ nhìn mỗi Hạ Nhi. Nhìn vào cơ thể bé nhỏ, gương mặt trắng sáng lẫn vào ánh trăng. Cả hai đều im lặng, không ai nói năng gì thêm. Sơ Vỹ hiện giờ nắm chặt tay tới mức nổi cả gân tay.
- Hạ Nhi, tôi sợ cậu không tỉnh lại là thật và tôi thật sự không hề chơi đùa sự sống của cậu!
- Xin cậu đấy, làm ơn tin tôi đi!
Ánh mắt của cậu như tha thiết xin Hạ Nhi hãy tin lời cậu.
Nhưng do ảnh hưởng của kiếp trước và phần nào phỏng đoán sơ sơ được kẻ hạ độc mình, Hạ Nhi nở nụ cười chua xót.
- Chẳng thà cậu là chính diện hoặc phản diện chứ đừng nửa mùa như vậy, nó khiến tôi rất khó chịu đó!
- Lục gia sẽ điều tra nhanh thôi, sự thật không giấu được lâu đâu.
Sở dĩ Hạ Nhi chắc rằng Sơ Vỹ là người bỏ độc mình là do năng lực phát hiện nói dối mà hệ thống ban thưởng.
- Lo cho tôi vậy mà hại tôi, tôi ước mình giá như chưa từng gặp anh.
Phó Sơ Vỹ nghe vậy lại một lần nữa cảm nhận được nhịp tim của mình đập rất mạnh và cảm thấy có một lỗ hổng rất lớn trong lòng. Nó mách bảo rằng cậu đã gây ra một việc và hậu quả không hề nhỏ.
Cậu ta phủ nhận tiếp:
- Không phải… tôi không hại cậu Hạ Nhi à.
Làn khói vây quanh đổi sang đỏ thẫm, cậu ta lại nói dối nữa rồi. Hạ Nhi cực kỳ phản cảm với điều đó, cô bảo: Trước khi tra ra được thì đừng đến đây nữa!
- Túc Quân.
Vệ sĩ xuất hiện.
- Vâng tiểu thư.
- Đưa cậu ta ra ngoài.
Vì lệnh của Hạ Nhi nên Sơ Vỹ không còn cách nào ngoài việc đi về, trước khi đi cậu ngoáy lại nhìn Hạ Nhi nhưng điều làm Sơ Vỹ sốc đó là… Hạ Nhi cũng nhìn cậu nhưng đôi mắt của cô rất lạnh lùng y bản chất vốn có của người Lục thị, nó tựa như tảng băng không bao giờ tan và gương mặt Hạ Nhi nhìn cậu không khác gì nhìn kẻ thù.
Sau khi Sơ Vỹ rời đi, Hạ Nhi ngồi thụp xuống đất rồi bắt đầu suy nghĩ: Nếu điều mình thấy là thật thì cậu ta là kẻ đã hại mình nhưng mà hà cớ gì Phó gia lại muốn lấy mạng của mình vậy chứ?
…----------------------------------------------------…
« Biệt thự Phó gia. »
Sơ Vỹ ngậm ngùi mang tâm trạng ủ rũ và thất thần vào nhà, cha mẹ cậu lập tức nhận ra biểu hiện đó. Họ lên tiếng hỏi:
- Sơ Vỹ con bị làm sao vậy?
- À… vâng con không sao ạ, chỉ là thức đêm nhiều quá nên hơi mệt thôi!
Cậu đánh trống lảng rồi đi lên lầu, trước khi đi cậu vô tình nghe cuộc trò chuyện của cha mẹ.
- Anh à, tên sát thủ đó hình như bị Lục gia bắt rồi.
Phó Hoài kích động!
- Phu nhân em nói thật á? Chết tiệt đồ vô dụng, chưa hạ được con nhóc đó mà bị bắt rồi.
- Chậc… lỡ hắn khai ra là chúng ta thì sao đây?
Bà ta cười phá lên:
- Hahaha! Đừng lo, em nắm được điểm yếu của hắn rồi, nếu dám khai thì sẽ phải hối hận.
- Mà tình hình các nhà đầu tư sao rồi?
Giọng ông ta trả lời:
- Em yên tâm, Phó thị lôi kéo được vài người từ Lục thị rồi, mấy người đó có vẻ rất thích cảnh Lục thị hạ bệ giống chúng ta đấy.
- Tới khi có nhiều cổ đông đầu tư vào và lấy được thông tin mật của Lục thị, thì lúc đó Phó thị có thể hiên ngang vùng dậy và tuyên chiến với Lục thị rồi.
Hai vợ chồng họ cười một cách đáng sợ và nham hiểm, Sơ Vỹ không muốn nghe gì thêm nên cậu bịt tai chạy thẳng một mạch lên lầu.
Cậu đóng sầm cửa và khoá nó lại, Sơ Vỹ ngồi thụp xuống đất, co rúm người lại. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Hạ Nhi mà đôi mắt muốn ứa hai hàng lệ.
- Hạ Nhi em nói đúng, là tôi suýt nữa lấy đi mạng của em, nên giờ tôi không có tư cách lo lắng cho em.
- Đúng là lúc đầu tôi tiếp cận em là có mục đích nhưng dạo gần đây bóng dáng em cứ quẩn quanh tâm trí tôi! Rõ nhất là em ngã xuống khi uống ly nước của tôi.
- Haha!
- Khoảng khắc em nói: giá như chưa từng gặp tôi. Rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đó, lòng tôi như có vết dao cứa vậy.
- Tôi thật sự ác độc nhỉ?
Sơ Vỹ ngồi lủi thủi, lầm bầm một mình cả đêm và tự dằn vặt bản thân.
- -----------------------------------------------------------
« Ngày hôm sau ở phòng bệnh. »
Hôm nay là ngày Hạ Nhi được xuất viện, cơ thể cô bình phục khá tốt. Thời tiết hôm cô xuất viện rất đẹp với những tia nắng chiếu len lỏi qua tán lá sum xuê và lọt qua khe cửa sổ. Tiếng chim hót trong trẻo từ trên nhánh cây.
Cánh cửa mở ra giọng Hạo Hiên vang lên từ bên ngoài:
‘Cạch’
- Ta da, Hạ Nhi anh tới rồi nè.
- Cuối cùng em cũng ra viện được rồi, em muốn đi chơi không?
- Dạ đi đâu vậy anh cả?
Hạo Hiên đáp: Lên tập đoàn Lục thị nha, ba mẹ cũng đang ở đó á.
Hạo Hiên không do dự liền bế bổng bé con lên xe và đi tới tập đoàn.
______________________
« Họ di chuyển mất 15 phút tới đó. »
Tới chỗ, mọi người đều bất ngờ khi thấy cô vì lâu rồi Hạ Nhi không ghé qua đây. Hạo Hiên ẵm Hạ Nhi đi tới phòng của Lục Cảnh ở tầng cao nhất, lúc đi Hạo Hiên hỏi cô.
- Hạ Nhi, sau này em có muốn làm gia chủ Lục thị không?
- Dạ? Ý anh là sao ạ? [ Hạ Nhi ngơ người ]
- Ừm, là khi em lớn nếu em muốn thì chúng ta sẽ để em kế thừa toàn bộ Lục thị.