Hạ Nhi lên tiếng hỏi:
- Túc Quân anh có biết tổng số lượng cổ đông hiện tại của Lục thị không?
Anh chàng vệ sĩ thân cận đáp:
- Việc này tôi không rõ, chắc gần 1000 cổ đông lớn nhỏ thuộc người của Lục thị ạ!
Hạ Nhi mới không hiểu lắm lời Túc Quân, liền hỏi lại:
- Thuộc người Lục thị là sao?
Túc Quân trả lời:
- Vâng, do là phần lớn cổ đông đều hợp tác với Lục thị và bản các hợp đồng đều rất bền lâu ạ. Nên họ có thể coi như là trung thành tuyệt đối với Lục thị, còn ai muốn chấm dứt thì phải có lý do rõ ràng. Hai bên sẽ gặp mặt và kết thúc trong êm đềm!
- Với lại đa phần các cổ đông đều ủng hộ và theo phe Lục thị đã nhiều năm nay rồi tiểu thư.Thậm chí từ những gia chủ đời trước, có nhiều người đã tuyên bố là trung thành mãi mãi và không phản bội Lục thị.
- Vấn đề này có gì sao tiểu thư?
Túc Quân vừa nói vừa đặt nghi vấn với Hạ Nhi, còn cô thì đăm chiêu như đang tính toán gì đó. Căn phòng lại chìm trong biển lặng, lát sau cô mới khều tay Túc Quân rồi hỏi tiếp:
- Túc Quân, lúc nãy anh nói nếu muốn chấm dứt với Lục thị thì phải có lý do rõ ràng, vậy thì lỡ như có cổ đông ngầm rút khỏi Lục thị và hợp tác với kẻ xấu mà chúng ta không biết thì sao?
Túc Quân thấy lạ lẫm với từng câu hỏi của Hạ Nhi.
- Vâng việc đó là không thể ạ!
- Dù có nhiều cổ đông hợp tác với nhiều mục đích khác nhau nhưng Lục thị vẫn kiểm soát tránh họ đánh úp sau lưng.
- Vả lại có ai rút thì sẽ được ghi vào danh sách mỗi năm, mà việc này do Trác Thần quản lý nên tôi chỉ biết được bấy nhiêu thôi ạ!
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, cô tạm thời đã hiểu được vấn đề cổ đông của Lục thị. Bỗng nhiên trong đầu cô hiểu ra được phần nào kế hoạch của Phó gia, sắc mặt liền trở nên căng thẳng và đầu óc hiện giờ căng như dây đàn, suy nghĩ "Nếu theo mình suy nghĩ nãy giờ thì, không lẽ đây là âm mưu của Phó gia ở kiếp này sao? Chết tiệt! Bọn đó quá liều lĩnh rồi!
Túc Quân thấy Hạ Nhi cắn móng tay mạnh đến nỗi nó sắp chảy máu thì liền lấy tay ngăn lại, liên tục hỏi Hạ Nhi có sao không. Còn cô thì vội vã hỏi Túc Quân:
- Túc Quân, Trác Thần đang ở đâu?
- Vâng cậu ấy đang ở phòng làm việc riêng ạ!
Mới dứt câu, Hạ Nhi cắn môi lao ra ngoài, dùng hết sức lực chạy tới chỗ Túc Quân vừa nói mà không màng gì tới xung quanh.
…----------------…
Vừa tới chỗ Hạ Nhi vừa thở hổn hển vì căn phòng của Trác Thần nằm khá xa ở phòng vừa rồi. Hạ Nhi không gõ cửa mà trực tiếp mở mạnh vào. Cánh cửa đập mạnh vào tường, tạo ra tiếng động khá lớn.
RẦM!
- Oái… gì vậy?
Căn phòng đang yên tĩnh bỗng nhiên Hạ Nhi mở cửa mạnh tới mức Trác Thần giật bắn lên làm rơi cả mắt kính của mình, Hạ Nhi đi tới trong sự ngơ ngác của anh.
- Tiểu thư có việc gì mà đến đây vậy?
Hạ Nhi liền nắm tay áo Trác Thần, rồi gấp gáp nói với anh:
- Trác Thần, đừng hỏi lại em điều gì! Anh kiểm tra lại cổ đông đi, có người ngầm rút khỏi Lục thị và hợp tác với kẻ xấu đó!
Không ngoài dự đoán, Trác Thần bày ra biểu cảm khó hiểu của anh, liền hỏi ngược lại:
- Vâng nhưng sao cô bảo tôi làm việc này?
- Đừng hỏi lại em, làm đi! Có kết quả thì báo với ba mẹ em luôn đi!
- Đi đi, làm nhanh đi Trác Thần!
Trác Thần không thể kháng lời Hạ Nhi và trước sự thúc giục của cô anh cũng hối hả làm theo. Anh đứng dậy, sửa lại cà vạt và lấy áo khoác rời đi.
Bầu không khí hiện giờ im lìm, căn phòng mọi ngóc ngách đều gọn gàng chỉ trừ bàn làm việc là bừa bộn bởi đống giấy tờ và tài liệu chất đầy lộn xộn lên nhau.
Trong lúc đợi kết quả ở đây thì Hạ Nhi nghe có tiếng nói vang lên từ bên ngoài. Giọng nói vừa nói vừa thở hổn hển.
- Tiểu… tiểu thư sao cô chạy đi mà không nói lời nào vậy? Tôi chạy tìm cô mãi!
Hạ Nhi quay ra thấy Túc Quân đang vã mồ hôi, cô đi tới chỗ anh, đưa chiếc khăn tay, mặt nghiêm túc rồi nói:
- Túc Quân, hãy làm theo điều em nói!
- Từ giờ nếu Phó gia có làm liều mà ra tay với Lục gia, thì anh cùng vệ sĩ khác bảo vệ cho tốt ba mẹ và năm anh trai của em nhé!
- Và đừng bận tâm gì đến em!
Túc Quân nghiêng đầu, mặt khó hiểu với lời nói đó, anh lập tức khụy một gối xuống đất nhìn Hạ Nhi.
- Cái gì mà Phó gia ra tay với Lục gia? Rồi đừng bận tâm tiểu thư là sao ạ?
- Tiểu thư nói gì mà nghe nguy hiểm vậy? Tôi là vệ sĩ thân cận của cô nên phải bảo vệ tiểu chứ ạ?
Đối mặt với câu hỏi, Hạ Nhi chỉ lắc nhẹ đầu rồi mỉm cười.
- Làm theo lời em đi Túc Quân, em gặp chuyện gì cũng được nhưng gia đình em không thể gặp nguy được!
Hạ Nhi vừa nhìn anh vệ sĩ đang khó hiểu trước mắt, vừa đăm chiêu suy nghĩ trong đầu: "Anh không hiểu đâu Túc Quân! Kiếp trọng sinh này mục đích của em là bảo vệ gia đình khỏi âm mưu bẩn của Phó gia! Em chỉ sợ là họ không đạt được mục đích thì làm liều.Tình tiết hiện giờ đã không còn giống kiếp trước nữa, em chỉ có thể nhờ vào trực giác và phán đoán của bản thân để bảo vệ gia đình em thôi! Em không muốn đánh mất gia đình thêm một lần nào nữa!
Túc Quân hiện tại không phản ứng gì sau câu nói của Hạ Nhi, anh chỉ thấy cô đang siết tay mình thật cứng, để lộ biểu cảm u ám trên gương mặt. Anh liền khom lưng xuống ôm đứa trẻ nhỏ nhắn này.
- Dù không biết vì sao cô nói vậy nhưng tiểu thư à cô sai rồi! Tiểu thư mà gặp chuyện rồi biến mất thì mới là đáng sợ đó tiểu thư!