Hắn từ từ mở miệng: Cảm… Cảm ơn vì tha cho cháu! có điều… này cháu muốn hỏi… được không ạ?
Năm anh trai nhìn Sơ Vỹ bằng ánh mắt lạnh lẽo hệt tảng băng, họ nhìn là vì tên nhóc này đã hạ độc Hạ Nhi.
Tâm trạng Lục Cảnh cũng như vậy nhưng mà ông vẫn cho hắn hỏi: Nhóc hỏi đi!
"Dạ… là… cả nhà họ Phó hiện giờ ra sao rồi ạ?
Lục Cảnh nhếch miệng cười: Ha… tất nhiên là đang bị pháp luật trừng phạt rồi! Sao nào? Đừng nói nhóc lấy chuyện đỡ đạn thay con gái ta, đổi lại cứu nhà nhóc ra nha?
Phó Sơ Vỹ nghe được sự thật, tâm trạng khá thất thần! Hắn gật đầu nhẹ nhẹ, giây sau mở miệng hồi âm:
- Không ạ! Phó gia Làm sai thì phải chịu phạt!
- Cháu… cháu thắc mắc, sao mọi người tha cho cháu?
Lục Cảnh khom người xuống, nhìn thẳng vào cặp mắt e dè của Phó Sơ Vỹ trong khuôn cảnh tối tăm!
- Hừ… Nhóc còn dám nhắc chuyện này trước mặt ta nữa ư?
- Nhóc nghĩ với huyết thống tàn nhẫn di truyền của Lục gia thì ta dễ dàng tha cho nhóc sao? Nhóc nên biết ơn vì nhóc mới 9 tuổi thôi nhưng mà không nhờ việc đỡ đạn thay con gái ta thì giờ này nhóc cũng không thảnh thơi ở đây nói chuyện với ta đâu!
- Giờ về phòng hồi sức đi, tiền viện phí ta sẽ lo!
Lục Cảnh dứt lời nhưng mà Sơ Vỹ vẫn còn đứng khựng ở đó, cậu nghiên người nhìn Hạ Nhi đang nằm thở máy trên giường!
- Chú Lục… sau này cháu có thể thường xuyên đến đây được không? Cháu muốn góp chút sức chăm sóc tiểu thư nhỏ!
Nghe vậy Hạo Hiên phẫn nộ lên tiếng: Mới nói gì vậy? Nhóc tính đến đây thường xuyên để trả thù thay cho gia đình sao? Tránh xa Hạ Nhi ra!
"Không… không phải vậy đâu đại thiếu gia, em chỉ muốn làm gì đó coi như xoá mờ bớt đi lỗi em gây ra thôi… không có ý gì khác…
Họ nhìn vào ánh mắt dè dặt, biểu cảm mong đợi của một đứa trẻ như chờ điều gì đó, thì có chút để tâm! Họ đồng đều có một ý nghĩ đó là thật sự nếu quá gay gắt thì quá đáng với một đứa trẻ nhưng đồng ý thì lỡ cậu làm gì gây hại cho Hạ Nhi thì sao? Không được bọn họ không muốn tin tưởng vào người họ Phó nữa.
Lục Cảnh có quyết định nên lên tiếng dứt khoát: vấn đề này ta không chấp nhận! Chuyện xảy ra vừa rồi trở thành cái bóng ma ác cảm đối với người Lục thị dành cho Phó gia. Nhóc biết lỗi của bản thân nằm ở đâu là được, suy cho cùng thì chính đám người lớn kia là mới là kẻ đầu sỏ. Kéo một đứa trẻ như nhóc vào chuyện này!
- Nhóc về phòng nghỉ ngơi đi, ta đại diện Lục gia cảm ơn vì nhóc cứu báu vật của Lục thị hai lần! Sau khi hồi phục ta sẽ chu cấp tiền học cho nhóc tới lớp 12 coi như lời cảm ơn!
Sơ Vỹ biết được thái độ ác cảm của họ vẫn chưa hết hẵn đối với mình. Sơ Vỹ nghiến răng, tay bấu vào cái áo, lát sau nói tiếp!
- Cháu… cháu cảm ơn, có điều chú Lục có thể cho cháu thường xuyên tới đây được không? Mỗi ngày cháu đến chỉ ở một tiếng thôi nếu muốn giám sát chú có thể cho người theo sau. Cháu… cháu muốn ở bên Hạ Nhi tới khi em ấy tỉnh lại!
Lục Cảnh nhìn vào khí chất và cặp mắt đó, ông biết đó không phải những lời dối trá.
- Haizz… thôi được cứ vậy đi!
- ------------------------------------
Trong khi bên dưới họ nói chuyện, ở một góc trên bên phải của phòng bệnh, có một sinh vật tròn trịa, ngồi đó nghe cuộc hội thoại không thể bỏ lỡ này!
[ Chậc… chậc! Ca này căng đây, vì cứu họ mà kí chủ hy sinh nửa linh hồn cho khế ước, phạm phải điều cấm mà hệ thống đưa ra. ]
[ Nửa linh hồn còn lại của kí chủ đang quằn quại với cái chết từ từ vì sự trừng phạt của hệ thống… thật ra cô ấy vẫn có khả năng sống lại và hoạt động như người bình thường, không đến nỗi nghiêm trọng như bác sĩ nói… có điều từ lúc trùng sinh thì mạng sống của kí chủ đã nằm trong tay ngài hệ thống rồi. ]
[ Cô ấy đáng thương quá! Nếu mình cố gắng thuyết phục thì ngài ấy có đồng ý trả lại nửa linh hồn để kí chủ sống lần nữa không? ]