Gã Phó Hoài không thể để việc này xảy ra, ông ta không muốn mặt mũi Phó thị kết thúc từ đây. Gã đẩy mấy tên phóng viên ở gần gã ra chỗ khác rồi nói với nhà Hạ Nhi.
- Vậy nếu tất cả người ở đây chết đi thì đâu có ai tố cáo Phó gia được đâu nhỉ?
Dứt câu gã hét om sòm lên:
- Người đâu! Mau xử lý hết những người có mặt ở đây đi nhanh lên!
Ngay sau tiếng hét của gã, có một phần ba số khách mời cùng phóng viên lột bộ lễ phục trên người và khoác lên bộ đồ màu đen, mặc giáp, đội nón, dáng dấp cao to.Trông như họ ảo thuật vậy, số còn lại thì đập cửa xông vào. Nhóm người đó xả súng liên, gào hú đe doạ những ai có mặt ở đó. Toàn bộ khách mời còn lại thì chạy náo loạn, la hét dữ dội nhưng bên ngoài cũng chẳng có ai nghe vì có cách âm. Một trong số khách mời và phóng viên có người bị thương vì trúng đạn.
Nhận thấy tình hình hỗn loạn, Lẫm Việt cùng Ngự Đình dồn lên phía trước rồi hét lên:
- Tất cả vệ sĩ mau chia ra, một số thì khống chế bọn côn đồ đó, số còn lại thì hộ tống các khách mời và phóng viên ra ngoài nhanh lên!
Tất cả vệ sĩ được bố trí trước đó nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, bọn họ đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, để đối phó với tình huống hỗn loạn như hôm nay. Âm thanh của tiếng súng hai bên bắt đầu xả qua xả lại, cả nhà họ Phó dòm vệ sĩ của bên Lục Cảnh bằng cặp mắt kinh ngạc bởi vì tất cả bọn họ ai nấy đều có súng ngắn trong tay và bắn rất thành thạo và chính xác. Nhóm vệ sĩ sẵn sàng bắn trả sòng phẳng với nhóm côn đồ của Phó thị.
Rất nhanh sau đó một số sát thủ bên Phó thị thất thế trước kỹ năng bắn súng tuyệt đỉnh phía Lục thị, liền lùi về phòng ngự. Chứng kiến người của mình vừa vô đầu trận đã mất lợi thế, gã Phó Hoài liếc nhìn Lục Cảnh rồi móc ra khẩu súng từ túi áo của ông ta.
Gã ta chĩa thẳng khẩu súng vào đầu Hạ Nhi.
- Lục Cảnh tôi không ngờ vệ sĩ của ông biết dùng súng thành thạo vậy đó! Nếu bây giờ ông không nói họ dừng lại thì viên đạn đầu tiên sẽ tước đi mạng con gái yêu quý của ông đấy!
Chứng kiến tên hèn hạ lấy đứa trẻ để làm lợi thế cho bản thân. Lục Cảnh nhìn ông ta, xong rồi lấy tay che chắn Hạ Nhi lại rồi hét lên:
- Bắn!
Lời nói vừa dứt thì từ đâu ra có tiếng súng vang dội phát lên:
« Đoàng. »
Viên đạn lực bay rất mạnh, nó bay thẳng xuống cây súng Phó Hoài đang cầm và hất văng khẩu súng đó đi. Cổ tay gã cũng nhói đau, hắn nhăn mặt. Còn vợ hắn nhìn dao dác rồi hỏi:
- Tiếng súng vừa rồi ở đâu phát ra vậy? Từ đám vệ sĩ kia bắn lén sao?
Trong khi cả nhà bà ta nhìn xem ai là người bắn phát súng đó, hai ông lớn Mafia bước lên trước chắn trước mặt Hạ Nhi rồi bảo:
- Chậc… Chậc! Cả nhà họ Phó nghĩ chỉ có các ngủ mới thuê được sát thủ bắn tỉa thôi sao?
- Tất cả lộ diện hết đi!
‹ Bộp bộp. ›
Ngay sau tiếng vỗ tay và khẩu hiệu của họ, từ trên nóc nhà, bên dưới sân khấu và cánh cửa hai bên bật mạnh vào, có hàng trăm người mặc đồ bảo hộ và cầm súng ngắn, một số là súng trường. Dáng người cao lớn. Họ xuất hiện nhanh như chớp, rồi đứng phía sau các ông lớn Mafia chờ lệnh.
Phó Hoài cùng nhà hắn đều nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, nguyên nhà gã dụi mắt mấy lần xem đó có phải sự thật hay không. Giây sau không khống chế được tính tò mò Dao Yến lên tiếng:
- Cái quái gì diễn ra vậy? Tại sao phía Lục thị lại có nhiều sát thủ thế này? Không phải chúng ta đều thuê hết sát thủ ở thành phố này sao cha?
Lục Cảnh nhếch cười trả lời sự tò mò đúng chỗ của cô ta:
- Lục thị không như các người mà bỏ tiền ra thuê. Tất cả bọn họ đều là đàn em và là người của ba nhà Hoắc - Lý - Lục.
- Bất ngờ chưa? Lần đầu các người nghe điều này đúng không?
Phó Hoài ông ta nhìn chăm chăm vào lực lượng bên Lục thị rồi quay đầu về gia đình gã hét lên:
- Tất cả móc súng ra đi! Lục Cảnh, nếu hôm nay Phó thị bỏ mạng ở đây thì người Lục thị cũng phải bỏ mạng chung luôn! Đừng mơ thoát được!
- Người đâu, bắn đi nếu ai hạ được người nào bên Lục gia thì Phó gia sẽ cho số tiền rất lớn!
Tất cả người trong gia đình ông ta đồng loạt móc súng, ngay cả Sơ Vỹ cũng được trang bị một cây. Còn sát thủ nghe thấy có tiền thì vùng dậy dữ dội. Làm loạn nguyên cái hội trường, kháng cự bên Lục thị. Mấy viên đạn háo thắng được bắn ra và cả nhà Hạ Nhi phải phóng qua hai bên để né.
« Đoàng đoàng »