Mặc Thanh cảm thấy tim mình như ngừng đập, cố giữ bình tĩnh lùi về sau vài bước.
Không đúng, bà ta bị mù sao còn nhớ rõ như thế? Nếu đã nhớ vậy sao không tự mình về luôn đi?
Tiếng bà cụ vẫn không ngừng cười nói bên tai.
“Chàng trai đưa ta về, được không?”
Lúc này bà ta đã tiến đến gần, cách Mặc Thanh không còn bao xa, tiếng gậy gỗ cũng càng ngày càng rõ.
Nhờ ánh trăng yếu ớt rọi xuống Mặc Thanh mới nhìn thấy.
Bà cụ này không hề có bóng!
Mặc Thanh tuy sợ hãi nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu một mạch bỏ chạy, chính vì thế không nhìn thấy đằng sau bà cụ từ từ ngẩng mặt lên.
Trên gương mặt bà ta, từng thớ da nhăn nhúm lại, vùng da dưới mắt trũng sâu xuống, dán chặt vào xương tạo thành một vết lõm đen ngòm.
Bà ta mỉm cười, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Vẫn dùng chất giọng như cũ, bà ta nhìn theo bóng dáng Mặc Thanh thì thầm:
“Chạy… cũng thật là nhanh...”
Mặc Thanh không xác định được phương hướng chỉ biết cắm đầu cắm cổ về phía trước, giờ còn quan tâm là có đi lạc hay không cứ thoát thân đã rồi tính.
Thế nhưng dù y có cố thế nào, có chạy nhanh thế nào tiếng gậy gỗ vẫn rõ mồn một bám lấy không buông.
Ma không biết mệt nhưng Mặc Thanh thì đã mệt bở hơi tai, chạy được vài vòng y đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Không được, không được.
Cứ chạy thế này cũng không phải là cách.”
Mặc Thanh vừa nói vừa ngó xung quanh một lượt, nhìn thấy cách đó không xa chính là vài chồng củi người ta chất đống, ở giữa vừa đủ chỗ cho một người chui vào.
Hiện tại không còn sức để chạy tiếp nữa đành phải trốn đi trước vậy.
Mặc Thanh không còn lựa chọn, tiếng gậy lại càng ngày càng sát.
“Chàng trai trẻ cậu đâu rồi?” Bà lão ma quái kia không ngừng gọi.
Chỗ Mặc Thanh trốn cũng hơi khuất, y chỉ mong bà ta thật sự là một con ma mù không nhìn thấy nơi mình trốn.
Từng bước chân nặng nề vẫn không ngừng đi đi lại lại tìm kiếm.
Bà ta gần như là đi lướt qua chỗ Mặc Thanh ẩn nấp.
Y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên tiếng bước chân quay ngược lại.
Mặc Thanh run rẩy cố thu mình vào trong góc.
Bà cụ đột ngột nghiêng đầu về hướng của y, dùng hốc mắt đen ngòm của mình ngó xung quanh.
Bà ta cất giọng khàn khàn lên dụ dỗ.
“Chàng trai… ta biết ngươi đang ở đây, đừng trốn nữa mau ra đây đi…”
Bà ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Sao lại trốn như vậy? Nhìn thấy người già mà không giúp, thật sự là không tốt đâu biết không?”
Mặc Thanh căng thẳng đến thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay bịt chặt lấy miệng đến đỏ ửng.
Hình như hồn ma này thực sự không nhìn thấy, bà ta cứ lượn đi lượn lại xung quanh.
Có lẽ bà ta cảm nhận được Mặc Thanh đang trốn ở góc nào đó nhưng lại không xác định được cụ thể là ở chỗ nào.
Mặc Thanh điên cuồng cắn chặt lấy môi để không phát ra tiếng động, sao y đã sợ ma mà đi đâu cũng gặp phải ma cơ chứ?
Bà cụ tìm một vòng rồi ngừng hẳn lại, lúc Mặc Thanh nghĩ bà ta đã bỏ cuộc chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà ta đã quay ngoát về nơi y đang ẩn nấp, nở một nụ cười quái dị.
“Ta thấy ngươi rồi nhé…”
Lúc này Mặc Thanh đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nhăn nhúm của bà ta, không thấy thì không sao, càng thấy nỗi sợ càng lên tới đỉnh điểm.
Mặc Thanh hét ầm lên, con ma này cũng nhìn cũng đáng sợ quá rồi!
Mặc Thanh đang định vùng dậy bỏ chạy đột nhiên bị một bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy.
Mặc Thanh không kịp nhìn đó là thứ gì nhưng y đang hoảng sợ, cứ nghĩ đã bị bà ta tóm được liền nhắm tịt mắt mũi lại, rồi dùng tay còn vung tay lên đập mạnh xuống.
“Aaaaa!!! Thứ xấu xí, đi chết đi!!!”
“A!”
Dư Phong kêu lên một tiếng, hắn chưa kịp phản ứng đã có thêm một cái tát khác giáng xuống.
Không hiểu sao mình lại bị đánh, Dư Phong tức giận giữ chặt cả hai tay Mặc Thanh lại quát lên.
“Mặc Thanh ngươi bị điên à? Động một chút là động tay động chân, có phải thích đánh người lắm không?”
Thường ngày Mặc Thanh cảm thấy ghét giọng nói này như thế, nhưng gặp trong hoàn cảnh này lại như bùa cứu mạng.
Mặc Thanh len lén mở mắt nhìn, hai mắt đỏ ửng ngập nước giọng run run hỏi:
“Dư Phong… Là ngươi?”
“Ta đây, là ta đây! Ngươi không đánh ta thì ngứa tay ngứa chân à?!”
Thật ra đứng trong hoàn cảnh của Dư Phong không tức giận mới là lạ, Mặc Thanh đi cả ngày không về vì lo lắng nên hắn nửa đêm nửa hôm xa xôi đi tìm.
Vậy mà vừa mới gặp đã bị ngay một cái tát, hỏi không tức mà được.
Mặc Thanh xúc động nhào dậy ôm chặt lấy hắn, mắt vẫn không thôi nhắm chặt lại tay chỉ về phía đằng xa.
“Ở đó...!ở đó có ma!”
Dư Phong theo hướng tay của Mặc Thanh nhìn một vòng nhưng xung quanh vắng vẻ, ngoài cành lá đung đưa ra không một bóng người.
Hắn buông tay y ra, nói:
“Không có ai ở đây cả.”
“Có thật không?” Mặc Thanh nghi ngờ hỏi lại.
“Thật, ngươi mở mắt ra nhìn đi.” Dư Phong đứng lùi ra một bên.
Mặc Thanh vẫn còn không tin, thử hé mắt nhìn qua kẽ tay.
Quả thật hắn không lừa y, bà cụ đó đã biến mất từ lúc nào.
Dư Phong nhìn thấy bộ dạng của Mặc Thanh giờ mới cười khẩy, lại nổi hứng trêu chọc.
“Ngươi sợ ma như vậy mà cũng trở thành đạo sĩ được sao? Đúng thật là...”
“Ngươi câm miệng!” Cơn sợ hãi qua đi Mặc Thanh lại bị hắn chọc cho nổi đóa.
Vì hồi sáng quá lời nên mới làm y tức giận bỏ ra ngoài nên Dư Phong giờ cũng không dám đùa quá dai, liền quay người lại hạ giọng xuống nói:
“Ngươi cũng có phải trẻ con đâu, muộn rồi còn không biết đường trở về à? Hại ta nửa đêm nửa hôm vác mặt đi tìm, đã vậy còn bị ăn một cái tát...” Dư Phong đưa tay lên xoa xoa một bên má đã đỏ ửng, hắn gằn giọng.
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi về!”
Mặc Thanh mím môi, từ bao giờ tên đáng ghét này lại quát tháo y như con của hắn vậy? Chẳng qua giờ còn đang ở nơi này, đợi khi trở về xem y nhất định sẽ...!
Mặc Thanh còn đang hậm hực đứng yên một chỗ thì Dư Phong đã đi cách một đoạn xa, đột nhiên đằng sau tóc y như bị thứ gì đó đùa nghịch.
Mặc Thanh sởn gai ốc không dám quay lưng lại nhìn, nhưng thứ đó như là một bàn tay sờ nhẹ từ trên đầu y xuống rồi dừng lại ở trên lưng xoa nhẹ.
“Dư...!Dư Phong.” Mặc Thanh cả người tê cứng ngay cả bàn chân cũng không đứng vữa, cổ họng như bị thứ gì đó ngăn lại, cố gắng lắm mới thốt ra được một tiếng nhè nhẹ.
Dư Phong vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, thản nhiên đi tiếp.
Hắn đã cách y một đoạn khá xa có lẽ không nghe thấy.
Bàn tay ở sau lưng Mặc Thanh liên tục vuốt ve rồi lần ra phía trước cổ, từng nếp nhăn sần sùi chạm vào da thịt càng khiến Mặc Thanh hoang mang đến cực độ.
Y gấp gáp, hai mắt đỏ lên, dùng hết sức bình sinh mà gọi lớn:
“Dư Phong!”
“Ngươi làm gì mà...” Dư Phong khó chịu, đang định trách Mặc Thanh sao mà lề mề phiền phức, nhưng vừa quay lưng lại thì nhìn thấy vật đằng sau, những lời nói ra đều nghẹn trong cổ.
Gương mặt hắn lập tức đen lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ kia.
Mặc Thanh hoảng sợ môi run rẩy cầu cứu nhìn về phía hắn.
Lúc này bà cụ kia đã lộ hẳn mặt ra, dùng gương mặt gầy gò nhăn nheo cúi xuống ngửi từng tấc, từng tấc da thịt trên cổ y.
Bà ta khịt khịt mũi như ngửi được mùi vị quen thuộc, hào hứng nói:
“Người trẻ tuổi bây giờ thật là không nghe lời...!cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.”
Danh Sách Chương: