Nói chuyện một hồi, Mặc Thanh mới phát hiện còn rất nhiều chuyện mình không biết.
Chẳng mấy chốc y đã quên béng đi việc đánh nhau lúc nãy chuyển sang hóng hớt.
Ba người dùng vài cành củi khô nhóm lửa ngồi xuống, tên đạo sĩ kia lại tiếp tục kể:
“Dương Thanh Huyền kia không biết là từ đâu đến, có người nói hắn là một ẩn sĩ mới hạ sơn.
Cũng có người nói… hắn chính là truyền nhân của gia tộc kia.”
Mặc Thanh nhíu mày lại hỏi: “Gia tộc nào?”
“Dương gia đó!” Tên đạo sĩ kia lần này thực sự tỏ vẻ bất mãn nói: “Đừng nói chuyện này ngươi cũng không biết.”
Mặc Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi kinh ngạc thốt lên: “Có phải cái gia tộc gì mà… năm xưa cầm pháp bảo, bình định nhân gian kia không?”
“Bình định nhân gian cái gì?” Tên đạo sĩ kia cúi người xuống nói khẽ.
“Ngươi không biết sau này Dương gia dùng thứ kia gây loạn, âm mưu thâu tóm Thiên Châu nên bị người khắp thiên hạ đuổi giết à?”
Dư Phong từ nãy đến giờ luôn im lặng, nghe đến đây hắn khẽ nhíu mày lại nói: “Ngươi không biết gì thì đừng có nói năng xằng bậy.”
“Ta đâu có nói linh tinh, chuyện này ai mà không biết.” Tên đạo sĩ vẫn thản nhiên kể tiếp.
“Dương gia đó vốn dĩ là một tai họa! Nghe nói năm đó, tất cả người tu đạo trong thiên hạ đều đuổi giết Dương gia nhằm cướp lại pháp bảo kia, nào ngờ họ vẫn trốn thoát sống chui lủi tận mấy mươi năm.”
“Mãi đến một ngày, nơi trú ẩn của họ bị phát hiện, trong một đêm cả nhà đều bị giết sạch, nhưng lại không tìm thấy thi thể của nhi tử nhà đó đâu.
Vậy nên người ta mới nói, nếu Dương Thiên Huyền kia thật sự là cốt nhục còn lại khi đó của Dương gia, thì có phải hắn đang rắp tâm làm gì đó không?”
Nhánh cây trong tay Dư Phong đột nhiên bị bẻ rắc một tiếng, Mặc Thanh giật mình quay sang nhìn hắn.
Khuôn mặt Dư Phong ở trong ánh lửa mập mờ không nhìn rõ cảm xúc, chỉ nghe thấy giọng nói mang vài phần lạnh lẽo của hắn vang lên.
“Còn nói thêm một câu nữa, có tin ngày mai xác chết nằm đó là ngươi không?”
Tên đạo sĩ hoảng sợ lập tức lấy tay bịt miệng lại, Mặc Thanh nhìn phản ứng này của Dư Phong càng cảm thấy khó hiểu.
Tuy mới ở cạnh chưa được bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ mặt tức giận này của hắn, dù ngày trước y có gây chuyện đến đâu, cũng chưa từng thấy hắn trưng ra vẻ mặt này.
Thấy không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Mặc Thanh cười cười nói lảng sang chuyện khác.
“Dư Phong, thứ lúc nãy là gì vậy? Chúng ta nên xử lý nó thế nào?”
Dư Phong nhìn Mặc Thanh một lúc, ánh mắt cũng bớt đi phần u ám nói:
“Nghe nói rất lâu trước kia có lưu truyền một thuật pháp nuôi thi thể người chết để cầu may.
Khi nãy ta giao đấu với thứ kia, nó chỉ hơi khó đánh một chút chứ không nguy hiểm như cương thi, biến người sống thành thây ma.
Hơn nữa nó vì ngửi thấy mùi máu nên mới tỉnh dậy nên ta đoán, rất có thể đây chính là ngôi làng đó.”
“Vậy chúng ta phải làm gì với thứ này đây?” Mặc Thanh lén nhìn sang thi thể nằm cách đó không xa hỏi.
“Sáng mai tìm xem xung quanh còn thi thể nào không rồi gom chúng lại một chỗ đốt sạch, tránh cho người khác đụng phải.”
Dư Phong nói xong cả ba lại rơi vào trầm tĩnh, mỗi người mang theo suy nghĩ riêng.
Tên đạo sĩ lúc nãy bị hắn đe dọa nên không dám hé một lời, Dư Phong thì ngồi lùi lại một góc, nhắm mắt dưỡng thần như không quan tâm đến chuyện khác.
Còn một thây ma kia đã bị bùa trấn áp, cử động còn không được chẳng lẽ bắt nó nói?
Mặc Thanh ngó ngang ngó dọc một hồi, y bắt chuyện để tránh đi cảm giác sợ hãi.
“Này tên lừa đảo, ngươi tên là gì?”
“Ta… ta tên Lâm Du Nhiên.” Lâm Du Nhiên lắp bắp trả lời.
“Nhìn ngươi cũng không đến nỗi nào tại sao lại đi lừa người? Không sợ sau này sẽ gặp quả báo à?”
“Quả báo?” Lâm Du Nhiên như nghe thấy chuyện khôi hài khóe môi khẽ nhếch lên, ném một khúc gỗ vào trong đốm lửa.
“Quả báo hay không ta không biết, nhưng nếu không làm như vậy chỉ sợ ta đã sớm chết từ lâu rồi.”
Lâm Du Nhiên lau đi vệt máu trên mặt do lúc nãy Mặc Thanh gây nên, nhìn thấy gương mặt sưng vù một bên lên kia, bây giờ Mặc Thanh mới cảm thấy hơi có lỗi.
Y mím môi âm thầm dặn lòng, sau này phải chú ý hơn mới được, không nên cứ động một chút là ra tay đánh bừa.
Dù sao hiện tại cũng là nửa đêm không tránh khỏi có chút buồn ngủ, nhưng ở một nơi như thế này ngay đằng sau lại là một thi thể khô cứng, nói không quan tâm một chút nào thì đúng thật là dối lòng.
Mặc Thanh nhìn sang Dư Phong đang ngồi cách đó không xa, dù sao trong hai người ngồi đây, y với hắn vẫn là có thân quen hơn một chút.
Mặc Thanh do dự một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía Dư Phong.
Lúc ở trong khách điếm hai người không ai chịu nhường ai, thành ra những ngày này toàn ngủ chung một giường.
Hiện tại y chỉ ngồi gần hắn một chút cũng không có gì là lạ, dù sao lúc còn ở sư môn, y cũng suốt ngày ngủ chung với các sư huynh mà.
Nghĩ vậy Mặc Thanh nhẹ nhàng gật đầu tự cho là đúng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dư Phong đang dựa lưng vào cột, hai tay khoanh trước ngực, một chân hơi cong lên.
Thực ra hắn vẫn chưa hề ngủ chỉ nhắm hờ mắt, nghe thấy tiếng động cũng không nhìn, đợi đến khi người nào đó thở ra từng hơi đều mới nhẹ nhàng mở mắt.
Dư Phong nhìn sang bên cạnh, Mặc Thanh giờ đã ngủ không biết trời đất là gì, thỉnh thoảng có con muỗi bay qua y lại giơ tay lên khó chịu quơ vài cái.
Dư Phong chăm chú nhìn Mặc Thanh sau đó thở dài đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn nhìn bầu trời đêm trước mặt, như nghĩ đến gì đó đôi mắt thoáng hiện lên vẻ thương xót, khóe môi cong lên cười nhạt.
***
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng Mặc Thanh đau đớn kêu lên, y ôm lấy đầu nhăn mặt nhìn Dư Phong bất mãn nói:
“Ngươi không thể gọi ta dậy bằng cách khác được à? Hết nhéo má rồi cốc đầu, ngươi nghĩ ta là bao cát chắc?”
“Ta gọi ngươi bình thường ngươi có chịu dậy không?” Dư Phong khinh thường nhìn y nói tiếp.
“Ngươi muốn gọi cách khác cũng được.
Một là ta bế ngươi ném thẳng ra ngoài cửa, hai là cởi sạch quần thả vào trong nước, ngươi chọn cái nào?”
“Ngươi đúng là tên điên!” Mặc Thanh nghĩ đến viễn cảnh ngại ngùng đó, không kiềm chế được hai má đỏ bừng lên.
Lâm Du Nhiên không cần gọi cũng bị tiếng ồn ào của hai người đánh thức, Dư Phong nhìn hai người một lúc rồi đi thẳng ra ngoài.
Mặc Thanh xoa xoa đầu, trong lòng đang mắng chửi hắn hăng say nhưng vẫn đứng dậy đi theo, vừa nhìn thấy Lâm Du Nhiên y đã hất cằm lên hỏi:
“Ngươi vẫn chưa đi?”
“Ta...!ta chưa biết nên đi đâu.” Lâm Du Nhiên ấp úng đầu hơi cúi xuống nói.
Mặc Thanh nhìn hắn một lượt, định nói gì đó lại thôi quấn quýt chạy theo Dư Phong.
Hôm qua đến đây trời đã tối mịt nhìn không rõ gì, hiện tại trời đã sáng nơi này cũng không khác một ngôi làng bình thường là mấy.
Dư Phong đánh giá một lượt rồi nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm xem còn thi thể nào không, nếu có thì kéo chúng ra xử lý một lượt.”
“Chia nhau ra sao?” Mặc Thanh hốt hoảng bám lấy một tay Dư Phong mỉm cười nói: “Ta đi với ngươi!”
“Ta cũng đi với hai ngươi!” Lâm Du Nhiên cũng e dè nép lại gần nói xen vào.
Dư Phong xoa xoa mi tâm, hắn cố hạ giọng xuống hết mức có thể.
“Cả hai đều đi theo thì ta còn cần các ngươi chia ra làm cái gì???”
Danh Sách Chương: