• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lâm Du Nhiên đặt hai tay trước ngực, âm thầm cầu trời khấn phật không biết bao nhiêu lần.

Hắn sợ là Mặc Thanh sẽ làm ra hành động mất kiểm soát nào đó.

Với tính cách của y, không nhào đến xé xác cả hai người kia ra mới là lạ.

Thế mà qua nửa ngày, trái lại Mặc Thanh không những không làm gì còn nở một nụ cười.

Chính là cười đó! Lâm Du Nhiên cảm thấy sống lưng mình tê rần.

…Thà là y chạy xuống đánh hai người kia đi còn dễ chấp nhận hơn.
Mặc Thanh không nói không rằng, tay vịn trên khung cửa khẽ siết lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai kẻ đứng dưới kia không rời.

Lâm Du Nhiên cảm thấy thương thay cho khung cửa.

Có phải hay không một giây sau y sẽ điên cuồng mà đập nát nó, sau đó là một trận gió tanh mưa máu.

Thật may mọi thứ đều là Lâm Du Nhiên tự mình suy diễn, một lúc sau chuyện gì cũng không xảy ra.

Mặc Thanh đứng bất động, cái gì cũng không làm, hai mắt hơi híp lại.


Dư Phong cảm nhận được sau lưng mình nồng nặc sát khí, đột nhiên quay lại nhìn.

Đúng lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, hắn có vẻ hốt hoảng đứng cách xa Ngọc Thanh vài bước.

Ngọc Thanh theo tầm nhìn của Dư Phong cũng ngẩng đầu lên, hai mày khẽ nhíu lại, nghi hoặc dừng trên người Mặc Thanh.
Mặc Thanh ung dung ngồi trên bàn ăn rất ngon miệng, nhưng những người khác thì không hề nuốt nổi một miếng.

Lâm Du Nhiên hết nhìn Dư Phong rồi nhìn Mặc Thanh, không khí bức bối này thật sự khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Không thể chịu nổi nữa, cuối cùng Lâm Du Nhiên đạp chân Dư Phong một cái nhướn mày ra hiệu.
Ngọc Thanh từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, hai tay quy củ đặt trên đùi, đầu hơi cúi xuống cắn nhẹ lấy môi dưới.

Lâm Du Nhiên thấy đau đầu thay, vội cười lên một tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

“Dư Phong vị này là ai vậy? Huynh không định giới thiệu hay qua một chút hay sao?”
Bàn tay Mặc Thanh khựng lại một chút rất khó phát hiện, y coi như không nghe thấy vẫn cắm cúi đầu xuống ăn.

Dù Dư Phong không làm điều khuất tất nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại hơi chột dạ, chưa kịp mở lời Ngọc Thanh đã tự lên tiếng nói trước.
“Ta là sư đệ của Dư Phong.

Mọi người cứ gọi ta Ngọc Thanh là được.”
Lâm Du Nhiên thấy sư đệ này của Dư Phong rất ưa nhìn, hơn nữa giọng nói còn ngọt ngào như vậy, thật khiến người ta không thể rời mắt.

Lâm Du Nhiên hai mắt sáng lên, đang định vẫy tay chào hỏi thì Mặc Thanh đột nhiên đặt mạnh bát xuống bàn làm Lâm Du Nhiên giật bắn mình ngậm chặt miệng lại.

Mặc Thanh cười trừ, lôi từ trong người một cái khăn lau qua tay vì bị nước văng lên.

Dư Phong từ nãy đến giờ như ngồi trên đống lửa, đang định mở miệng ra giải thích thì Mặc Thanh đã đứng dậy nói:
“Sư đệ của Dư Phong đến thì hai người cứ từ từ mà nói chuyện, ta không làm phiền nữa.”
Những chữ phía sau như là phát ra từ kẽ răng.

Dư Phong khẽ nuốt khan một ngụm vội vàng đứng lên nắm lấy tay y.

Mặc Thanh nhíu mày nhìn hắn, Dư Phong vẫn không buông tay ngập ngừng nói:
“Ta cũng ăn xong rồi, ta đi cùng ngươi.”
“Đi cùng ta?” Mặc Thanh đột nhiên bật cười.

Y cố tình nhìn lướt qua Ngọc Thanh, khóe môi hơi cong lên.

“Ta đi về phong ngủ.


Sao vậy Dư công tử? Huynh đây là muốn đi ngủ cùng ta?”
“Khụ khụ khụ.” Lâm Du Nhiên giật mình ho lên sặc sụa.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Thanh, hắn vội vàng dùng tay bịt chặt miệng mình lại.
Sắc mặc Ngọc Thanh cũng kém đi trông thấy, bàn tay dưới bàn đã âm thầm bấu chặt vào đùi nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.

Môi dưới đã bị cắn đến đỏ ửng, y ngước lên chăm chú nhìn Dư Phong, muốn mở miệng vài lần nhưng lại nuốt trở về.

Thấy Dư Phong còn ngơ ngác, Mặc thanh đã vội nói thêm.

“Ta thấy Dư huynh vẫn là nên ở đây chăm sóc sư đệ đi thì hơn.”
“Không cần phải chăm sóc.” Dư Phong vội lắc đầu.

Quan hệ của hắn với Mặc Thanh còn chưa đi đâu vào đâu, hôm nay Ngọc Thanh xuất hiện như vậy quả thật không thể lường trước, nếu khiến Mặc Thanh hiểu lầm thì thật phiền phức, tốt nhất nên làm rõ mọi chuyện.

Dư Phong dứt khoát nhìn Ngọc Thanh nói:
“Đệ ấy chỉ ở lại một lúc, lát nữa sẽ đi ngay.”
Ngọc Thanh như không tin vào tai mình vội vàng đứng lên, giọng khàn khàn nhìn Dư Phong chất vấn.

“Ta khó khăn lắm mới tìm được huynh, vậy mà huynh một câu cũng chẳng nói bảo ta đi là đi? Dư Phong, từ bao giờ mà huynh trở nên như vậy? Trước kia không phải…”
“Ngọc Thanh!” Dư Phong vội vàng cắt ngang.

Hắn thở dài một hơi giải thích.

“Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó ở đây.

Ta rời đi đã lâu vốn dĩ là đệ không nên tìm đến, mau trở về đi.”
“Huynh thật vô tình…” Ngọc Thanh hai mắt ngấn nước, y nhanh chóng dùng tay gạt mạnh đi đứng dậy nghẹn ngào.

“Được.

Dư Phong, là huynh đuổi ta đi, nếu sự xuất hiện của ta khiến huynh khó chịu như vậy ta đi là được chứ gì?!”
Nói rồi Ngọc Thanh ôm mặt chạy nhanh ra khỏi khách điếm.

Nhìn một màn này Mặc Thanh cũng không phản ứng gì đặc biệt.

“Mặc Thanh à ta…” Qua một hồi lâu, Dư Phong đang định lên tiếng giải thích thì bị tiếng huyên náo ở ngoài cắt ngang.

Dù hơi ồn ào nhưng họ vẫn nghe rõ vài từ đặc biệt như là có người bị ngất, mau gọi đại phu.

Dư Phong nhíu mày cảm thấy không ổn vội ra ngoài xem thử.


Hắn rẽ đám người đi vào, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Thanh đang yếu ớt nằm ngã dưới đất.

Dư Phong hốt hoảng vội lại gần đỡ người dậy.
Mặc Thanh lúc này cũng không còn tâm trạng nào so đo, lo lắng hỏi: “Y làm sao vậy?”
“Ngọc Thanh từ nhỏ thân thể đã không được tốt.” Dư Phong mím môi, có chút hối hận vì lúc nãy có hơi nặng lời.

Hắn đặt Ngọc Thanh lên đùi mình rồi cầm tay y thử bắt mạch.

Mặc Thanh vội vàng vỗ vào người hắn thúc giục.

“Còn ngồi đây làm gì? Mau mang người lên phòng trước.”
“Để ta đi gọi đại phu!” Lâm Du Nhiên đột nhiên nhanh nhẹn hẳn lên, chẳng mấy chốc đã chạy mất dạng.

Mọi chuyện đột nhiên trở nên như vậy ai cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Dư Phong mang Ngọc Thanh lên phòng mình cẩn thận đặt y lên trên giường.

Mặc Thanh vẫn không yên tâm hỏi lại.

“Sư đệ của ngươi làm sao vậy? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu, trước đây cũng từng bị như vậy vài lần.

Nghỉ ngơi một lát là tỉnh.” Dư Phong ngược lại quay qua Mặc Thanh, vẻ mặt có chút lúng túng nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
“Chuyện gì thì nói sau đi, ngươi không lo lắng cho sư đệ của mình à?” Mặc Thanh tuy không vui, nhưng y cũng không muốn vì cảm giác nhất thời của mình mà khiến người khác gặp nguy hiểm.

Đúng lúc này Lâm Du Nhiên cũng kéo đại phu chạy đến, y mới an tâm cùng Dư Phong đi ra ngoài.

Đại phu ngồi bắt mạch một lượt rồi kê vài đơn thuốc đưa cho Lâm Du Nhiên đi sắc rồi cả hai cũng rời đi.

Chẳng mấy chốc căn phòng lại trở nên yên tĩnh không một bóng người.

Lúc này Ngọc Thanh vốn đang nằm im đột nhiên mở bừng mắt.

Y tức giận đập mạnh tay xuống giường, đôi mắt khó chịu nổi lên một tầng sát khí.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK