• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chạy được một đoạn xa Mặc Thanh mới hốt hoảng dừng lại, hiện tại bốn phía đều chìm trong đêm tối, còn ở một nơi đáng sợ như vậy y đi đâu mới được? Càng nghĩ càng thấy tức, Mặc Thanh dậm mạnh chân xuống đất.

“Dư Phong chết tiệt, lần này ngươi chết luôn đi!”
Những lời xua đuổi của hắn làm y uất ức đến bật khóc, Mặc Thanh hậm hực lau đi vệt nước còn sót lại trên khóe mắt.

Dạo gần đây hắn đối với y quá tốt, không ngờ được rằng cũng có ngày trở mặt lạnh lùng như vậy.

Mặc Thanh thẫn thờ thoáng nhìn về hướng ngược lại, dù phía xa xa chỉ còn cánh cửa lung lay nửa chìm vào bóng tối, nhưng y biết đằng sau đó còn có một người.

Bộ dạng lúc nãy của Dư Phong trông có vẻ rất khó chịu.
“Hay là hắn bị làm sao?” Mặc Thanh mím môi do dự, chần chừ một lúc lâu không hiểu sao lại quay trở về, “Ta chỉ muốn nhìn xem hắn đã chết thật hay chưa!”
Tự trấn an mình xong cuối cùng Mặc Thanh cũng lựa chọn không rời đi.

Ban nãy Dư Phong và Dương Vân ồn ào một trận nên căn phòng kia đã sụp đổ xuống không ít, chân dẫm trên tán lá kêu lên những tiếng xào xạc, y chưa kịp đến gần đã mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ khàn khàn vang rõ trong đêm.
“Thanh Thanh… Ưm…”
Mặc Thanh chết đứng tại chỗ, suýt chút nữa là ngã hẳn xuống đất.


Y há hốc miệng tự nhéo mình một cái rõ đau mong là nghe nhầm, nhưng tiếng ái muội vẫn không ngừng phát ra, còn gọi thẳng tên y không nhầm đi đâu được.
Y ở đây lo cho hắn vậy mà hắn dám, hắn dám…
Bỗng chốc máu nóng trong người nổi lên, Mặc Thanh đạp hẳn cửa ra chạy vào quát lớn.

“Dư Phong cái tên bỉ ổi, ta giết —”
Những lời định nói đều nghẹn lại trong họng, ngay cả Dư Phong cũng hốt hoảng không kém, mở lớn hai mắt nhìn Mặc Thanh lắp bắp.

“Sao… sao ngươi lại…”
Dư Phong hiện tại trông rất thảm hại, ngoài quần áo xộc xệch không chỉnh tề, trên tay hắn còn cầm thêm một thanh chủy thủ đẫm máu.

Ma lực của Mị hương quá mạnh, hắn không thể khống chế nổi mà lấy chủy thủ ra tự đâm vào tay, mong cơn đau có thể giúp hắn phần nào tỉnh táo lại.

Nhưng vừa đâm được nhát đầu tiên Mặc Thanh đã chạy đến.
Mặc Thanh quên mất rằng y phải tức giận, lo lắng chạy đến giật lấy chủy thủ từ tay hắn xuống, nhìn một bên tay bị hắn tàn nhẫn đâm lên để lại một vệt máu dài, hai mắt ngập nước quát lên:
“Ngươi nổi điên cái gì vậy hả?!”
“Mặc Thanh…”
Dư Phong run rẩy lùi hẳn ra xa, Mị hương trong người vừa khống chế được một chút, nghe thấy giọng nói của y lại lần nữa nổi lên như sóng dữ.

Hắn mím chặt lấy môi khó khăn lắm mới thốt nên lời, giọng nói run rẩy xen lẫn cầu xin.
“Ngươi cứ mặc kệ ta đi… xin ngươi đấy.”
“Phải nói cho ta biết ngươi làm sao —”
Mặc Thanh thoáng dừng lại, tuy ánh trăng không sáng nhưng cũng đủ soi những thứ trước mặt, vừa hay ánh mắt y dừng dưới hạ thân của hắn.

Đầu Dư Phong như muốn nổ tung, hắn vội lùi ra sau tránh ánh mắt của y.

Mồ hôi nhễ nhại làm tóc cũng dính bết vào mặt, một bên áo cởi hẳn ra để lộ ra một vùng ngực rắn chắc.

Nhìn hắn như vậy Mặc Thanh còn không đoán được nữa thì y chết đi cho rồi.
“Ngươi bị trúng xuân dược… A!”
Đột nhiên Dư Phong nhào lên nắm chặt tay Mặc Thanh, hắn dùng sức quá mạnh làm y nhăn mặt lại kêu lên, đôi mắt hung tợn cố gắng kiếm chế gằn giọng.


“Ngươi còn không đi ta thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
“Vậy thì làm đi.”
“Ta sẽ làm ra chuyện… Hả?” Dư Phong ngơ ngác, đầu óc mờ mịt cứ ngỡ nghe nhầm nhìn y hỏi lại.

“Ngươi vừa nói cái gì?”
Mặc Thanh lắp bắp: “Ta nói...!ta nói ngươi cứ...”
Dư Phong lắc đầu hai mắt đỏ lên vội đẩy y ra, “Ngươi không cần phải ép buộc bản thân như vậy...”
Ngược lại Mặc Thanh càng dính chặt lấy Dư Phong, tuy trong lòng cũng hoảng sợ nhưng không biết có từ đâu can đảm cúi xuống cắn nhẹ lên môi hắn.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua nhưng cũng khiến một chút lý trí cuối cùng của hắn sụp đổ.

Dư Phong vội giữ chặt gáy y, đảo khách thành chủ trao lại một nụ hôn cuồng nhiệt.

Không biết Mặc Thanh đã bị hắn đè dướt thân từ lúc nào, y phục trên người theo từng động tác nhanh chóng được cởi bớt.

Dư Phong nhìn thân thể thiếu niên mềm mại trước mặt, hơi thở càng ngày càng trở nên nặng nề, dù đã gấp gáp đến cực độ nhưng hắn vẫn kiên trì nhẫn lại, cầm lấy tay y sờ vào phân thân của mình.
Tính khí bóng bỏng trên tay làm Mặc Thanh ngại đến mức cả mặt đỏ ửng, cũng may ánh sáng nơi này yếu, dù có nhìn đi chăng nữa cũng không đến mức ngại không biết chôn mặt vào đâu.

Mặc Thanh cố khống chế lại cảm giác hoảng sợ trong lòng, cử động tay giúp hắn vuốt ve phần thân bên dưới.

Được bàn tay mềm mại của thiếu niên xao dịu Dư Phong khẽ hừ nhẹ, tay của hắn cũng không ở yên mà lần vào cởi nốt y phục vương víu, tách kẽ mông của thiếu niên lần vào nơi hậu huyệt.
Cả người y khẽ run lên thân thể bỗng chốc căng cứng.

Dư Phong hít sâu một hơi sờ qua từng nếp gấp, cúi xuống an ủi người trong lòng.
“Thanh Thanh… ta… ta sẽ nhẹ nhàng với ngươi.”
Mặc Thanh mím môi không trả lời, mà trong hoàn cảnh này cũng không biết nên trả lời thế nào.

Hạ thân đột nhiên có dị vật tiến vào khiến hai chân y bất giác cong lên, cũng may động tác của Dư Phong khá nhẹ nếu không y đã hét lên rồi, ngón tay của hắn đã đau như vậy nếu thay bằng thứ kia...!
Càng nghĩ Mặc Thanh càng hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, tay bất giác ngừng vuốt ve khiến Dư Phong không khỏi thúc giục.

Y mím môi mặc hắn trêu đùa dưới thân, dù đau nhưng xen lẫn một chút khoái cảm khiến thiếu niên không khỏi bật thành những tiếng kêu khe khẽ.
Dư Phong đã không kiềm chế được từ trước, tiếng ái muội của người trong lòng càng làm hắn không nhịn được thở dốc.


Tính khí được bàn tay của y an ủi cũng chẳng bõ vào đâu, hắn chỉ muốn ngay lập tức tiến sâu vào trong thân thể người này, để nơi tư mật nhất của hai người hòa làm một.
Cảm thấy mở rộng đã vừa đủ Dư Phong vội vàng rút tay ra, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt của Mặc Thanh rồi nâng phần hông phía dưới lên.

Y căng thẳng đến mức cả người căng cứng, đến khi cảm nhận được thứ nóng bỏng của hắn chuẩn bị tiến vào, ngay cả bàn tay cũng siết chặt lại.
Dư Phong lần tay xuống nắn bóp bờ mông mềm mại, theo đường cong vuốt ve lên vòng eo làm Mặc Thanh run lên, y không chịu được trêu đùa này khó khăn mở miệng nói: “Ngươi… ngươi mau làm đi!”
Tính khí của hắn lại cọ trước nếp gấp, “Ngươi gồng mình quá ta không vào được.”
Mặc Thanh nghiến răng, cảm thấy y bị điên rồi mới chui đầu vào rọ, nhưng hiện tại có chạy cũng đã muộn đành phải hít lấy một hơi có gắng thả lỏng mình ra.

Dư Phong thừa cơ lập tức tiến vào, tính khí được hậu huyệt ẩm ướt siết chặt lấy, cơn đau dưới thân đột ngột truyền đến làm Mặc Thanh không nhịn được hét lên.
“Đau… đau quá!”
Dư Phong không vội động, hắn nâng cằm Mặc Thanh lên cúi xuống hôn một nụ hôn thật sâu, khi tách ra vệt nước tạo thành sợi tơ mỏng, theo cuồng nhiệt của hai người mà rơi nhẹ xuống.

Hắn nhìn ánh mắt thiếu niên ngập nước, đôi mắt bình thường đã sáng hiện tại còn sáng hơn, như chứa cả bầu trời sao làm hắn mê muội không cách nào thoát khỏi.
“Mặc Thanh ta yêu ngươi.”
Cả người Mặc Thanh chấn động, trong lúc y còn đang ngơ ngác Dư Phong đã đem phần còn lại dưới thân tiến hết vào, cả người đau như bị xé làm hai, y hét ầm lên:
“Con mẹ nó ngươi nhẹ nhẹ thôi!”
Dư Phong bật cười dưới thân khẽ cử động, mỗi lần như vậy cơ hoành liên tục co rút như bị xé rách, Mặc Thanh bị đau nên mắng loạn xạ ầm lên.
“Còn nói là sẽ nhẹ nhàng… Ư ưm.”
“Đồ lừa đảo!”
“Tên khốn nạn!”
“A a… Ta giết ngươi!”
Dư Phong kéo lấy người y hôn xuống ngăn những lời mắng chửi lại, Mặc Thanh thấm mệt liên tục thở dốc, hắn vừa tách ra đã liên tục hít lấy hít để, hai mắt rưng rưng cầu xin.
“Dư Phong… Huynh nhẹ thôi…”
“Ta đau…”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK