Doãn Tình về phòng chưa được bao lâu Mặc Thanh đã vội vã chạy sang.
Đã lâu không gặp nên Mặc Thanh quả thật rất nhớ sư huynh, y có rất nhiều điều muốn nói với hắn, chỉ muốn cùng hắn thâu đêm trò chuyện.
Doãn Tình chung sống với y từ nhỏ, hắn không chỉ là sư huynh còn như ca ca ruột thịt.
Ngoài sư phụ ra sư huynh chính là người tận tay dạy dỗ y, nhìn y trưởng thành.
Tình cảm gần gũi không thể diễn tả bằng một hai câu.
Phòng của Dư Phong ở ngay đối diện Mặc Thanh, y vừa mở cửa là hắn liền biết.
Từ lúc vào trong phòng đến giờ Dư Phong đứng ngồi không yên, luôn ghé tai vào cửa phòng nghe ngóng.
Mặc Thanh vừa ra khỏi hắn cũng lén lút theo sau lưng y đến thẳng phòng Doãn Tình.
Hai người trong phòng nói chuyện quá bé, Dư Phong áp sát tai vào cũng chẳng nghe thấy gì.
Thỉnh thoảng có tiếng cười khe khẽ phát ra.
“Còn nói chuyện vui vẻ như vậy!” Dư Phong khó chịu nhăn mặt lại.
Hắn ngó ngàng xung quanh, đang tìm cách tiếp cận thì đúng lúc nhìn thấy tiểu nhị cầm chăn gối đi về hướng này.
Dư Phong vội cướp lấy đồ từ trong tay tiểu nhị nhiệt tình nói: “Để ta, để ta.
Ngươi cứ xuống làm việc của mình đi.”
Tiểu nhị chưa kịp từ chối đồ đã bị Dư Phong cướp mất.
Hắn đến trước cửa phòng gõ nhẹ vài tiếng.
Người ra mở cửa là Mặc Thanh, không nghĩ Dư Phong đến nên y hơi bất ngờ hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
“À...” Dư Phong ngượng ngùng chỉ vào chăn trong tay.
“Phòng của sư huynh cần thay đồ mới, ta tiện thể mang lên.”
Mặc Thanh khó hiểu đón lấy đồ từ trên tay hắn, y nhận rồi mà Dư Phong vẫn chưa có ý định rời đi.
Hắn nhướn người lên nhìn vào trong phòng, chưa kịp nhìn thấy gì đã bị Mặc Thanh chắn ngang.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Dư Phong lắc đầu.
“Không có.”
Mặc Thanh trả lời thêm một câu cho có lệ rồi đóng cửa, bỏ mặc Dư Phong đứng thẫn thờ không dám rời đi.
Đợi thêm một lúc nghĩ ra gì đó hắn lại chạy xuống dưới tầng, lúc lên tay đã cầm thêm một bình trà, lần nữa đứng trước phòng gõ cửa.
Người ra mở cửa vẫn là Mặc Thanh, y lần này nghi hoặc nhìn Dư Phong khó chịu hỏi: “Sao lại là ngươi nữa?”
Dư Phong cười cười, đưa bình trà trong tay ra giải thích.
“Hai người lâu ngày không gặp mặt chắc có nhiều chuyện để nói, ta bảo tiểu nhị chuẩn bị thêm một bình trà…”
“Được rồi, được rồi.” Dư Phong còn chưa nói hết đã bị Mặc Thanh cắt ngang, y nhận lấy bình trà từ tay hắn.
“Thường ngày cũng đâu thấy ngươi nhiệt tình như vậy.”
Dư Phong sờ nhẹ lên mũi.
Hắn cũng không hiểu sao mình lại làm mấy trò ngu ngốc này, ngơ ngác nhìn cửa phòng lần nữa khép chặt.
Một suy nghĩ len lỏi trong đầu, nếu hai người kia liên tục bị làm phiền chắc cũng không làm gì được lâu...!
Dư Phong vội vàng lắc đầu tự vả cho mình một cái.
“Họ là huynh đệ đồng môn chắc cũng không như ta nghĩ…” Một lúc sau Dư Phong lại càng đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt ai oán nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.
Hai mắt như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong.
“Huynh đệ nói chuyện, việc gì phải đóng kín cửa như thế?!”
Dư Phong tức tối ở ngoài này Mặc Thanh không hề hay biết.
Doãn Tình ngồi trên bàn rót một chén trà Dư Phong mang vào tấm tắc khen.
“Trà này ngon lắm, đệ uống thử một chén đi.”
Mặc Thanh khó chịu đẩy chén trà ra xa.
“Huynh đi mà uống!”
Doãn Tình cười cười lại rót thêm một chén.
Nước trà vang lên những tiếng tí tách, động tác của hắn rất cẩn thận, rót xong cũng không có một giọt nước nào văng ra ngoài.
Doãn Tình ung dung nhâm nhi, một lúc sau mới giở giọng trêu chọc.
“Vị bằng hữu này của đệ, lần đầu mang chăn, lần thứ hai mang trà, đệ đoán xem lần thứ ba hắn sẽ mang gì đến?”
“Lần này mà đến nữa ta sẽ đánh hắn một trận, rõ ràng là hắn đang gây chuyện mà!” Mặc Thanh tức tối nói.
Doãn Tình lắc đầu không nói gì, nhấc trà lên miệng nhấp một ngụm, quả nhiên không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lần này Doãn Tình bật cười thành tiếng, nhìn về phía Mặc Thanh thúc giục.
“Còn không mau đi xem bằng hữu của đệ lại đưa đồ gì đến đi.”
Mặc Thanh mím môi nổi giận đi ra ngoài.
Lần này hai tay Dư Phong trống không, nhìn thấy cửa mở ra ngay cả hắn cũng giật mình.
Hắn vốn dĩ định rời đi rồi không biết vì sao tự dưng lại chạy lại, vậy nên đứng trước mặt Mặc Thanh cũng không có gì để nói bỗng trở nên lúng túng.
“Ngươi lại đến làm gì nữa?” Mặc Thanh dường như đã mất kiên nhẫn, giọng nói có phần khó chịu.
“Ta…” Dư Phong định biện bừa một lý do nào đấy, nhưng hiện tại đầu óc trống rỗng không nghĩ ra câu nào biện bạch.
Nhìn bộ dạng này của Dư Phong, Mặc Thanh càng tức giận.
Gõ cửa mà không nói gì, đây thực sự là hắn muốn gây chuyện! Y đang định lên tiếng mắng thì Doãn Tình đột nhiên đi ra ngoài, vỗ nhẹ lên vai Mặc Thanh cắt ngang lời nói của y.
“Dư huynh đệ đúng thật là có lòng.” Doãn Tình nói câu này không rõ ý tứ, Dư Phong cười gượng coi như đáp lại.
Doãn Tình ngừng một lúc lại nói tiếp.
“Đã mất công đến đây rồi hay vào trong ngồi một lúc đi?”
“Ta vào được không?”
Câu hỏi này nhìn như hỏi Mặc Thanh nhiều hơn.
Mặc Thanh nào chịu đồng ý, y lập tức đẩy Dư Phong ra ngoài khó chịu nói: “Hai sư huynh đệ ta tâm tình ngươi vào nghe làm gì? Về phòng của ngươi đi…”
Mặc Thanh đẩy Dư Phong ra cũng bước ra luôn khỏi cửa, Doãn Tình tiện tay khép hờ cửa lại đuổi cả hai.
“Cũng đã muộn rồi hôm nay ta hơi mệt.
Mặc Thanh, có gì ngày mai nói tiếp, đệ cũng trở về đi.”
Chưa đợi Mặc Thanh trả lời Doãn Tình đã đóng cửa lại.
Mặc Thanh ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, gọi vài tiếng nhưng sư huynh không trả lời lại.
Lúc này y mới quay ra nhìn Dư Phong, ném ánh mắt khó chịu về phía hắn gằn giọng.
“Dư Phong! Ngươi lại nổi điên cái gì vậy? Mọi hôm ngươi trêu chọc ta ta không để ý, nhưng đây là sư huynh ta đó, ngươi bớt bớt đi một chút được không?”
“Ta không phải là muốn trêu chọc ngươi.” Biết Mặc Thanh đã hiểu lầm Dư Phong vội vàng giải thích.
Lần này Mặc Thanh thực sự bị chọc giận, rõ ràng có thể nói chuyện với sư huynh mà bị Dư Phong phá hoại, bảo y làm sao bình tĩnh cho nổi.
Mặc Thanh khoanh hai tay trước ngực hơi hất cằm lên hỏi lại: “Vậy ngươi giải thích xem ngươi đến đây làm gì?”
Nếu Dư Phong không cho một câu trả lời thỏa đáng, nhất định y sẽ không để yên.
Dư Phong nhìn Mặc Thanh một lúc, đáng lẽ có thể bịa bừa ra một lý do nhưng không hiểu sao lời đến bên miệng lại trở thành.
“Ta khó chịu…”
“Khó chịu?” Mặc Thanh nhíu mày nhìn hắn hỏi lại, Dư Phong mở miệng ra định nói gì đó nhưng bị Mặc Thanh cắt ngang.
“Ngươi bị ốm vẫn chưa khỏi hẳn à? Khó chịu chỗ nào?”
Ta khó chịu trong lòng.
Dư Phong bật cười không dám nói thẳng ra, hắn đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng nói: “Ừ… chắc là do ốm vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Ngươi khó chịu thì đi tìm đại phu hoặc về phòng nghỉ ngơi, đi theo làm phiền ta làm gì?” Vốn dĩ lúc nãy còn tức giận, nhưng thấy sắc mặt Dư Phong quả thật không tốt nên Mặc Thanh cũng hạ giọng xuống.
“Ta…” Dư Phong mím môi, không biết sao lại rầu rĩ thốt ra một câu.
“Thường ngày đến giờ này ngươi đều mang thuốc cho ta mà, sao hôm nay lại không mang nữa?”
Vẻ mặt Dư Phong cứ như là bị thất sủng.
Mặc Thanh sửng sốt thiếu điều quát lên.
Hắn đi đi lại lại nhiều như thế còn cần y bưng cho một bát thuốc? Lúc nãy là ai hùng hổ muốn đi diệt yêu.
Người ngoài không biết còn nghĩ hắn bệnh liệt giường không xuống nổi đó!
Danh Sách Chương: