• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong lúc nguy cấp, Dư Phong vội nhào đến ôm chặt lấy Mặc Thanh, nhưng vẫn không tránh khỏi cả hai đều bị kiếm chém một đường.

Mặc Thanh không để ý đau đớn, vội đỡ Dư Phong dậy lo lắng hỏi:
“Dư Phong ngươi...!ngươi không sao chứ?”
Vì bị Mặc Thanh đè lên nên Dư Phong có chút khổ sở ngồi dậy, lúc này khói cũng đã bay đi gần hết, mọi thứ lại nhìn thấy rõ ràng như xưa.

Doãn Tình và Lâm Du Nhiên chạy đến, nhìn thấy cả hai đều bị thương thì đều khẩn trương hẳn lên.
“Sao lại bị thương thành thế này rồi?”
Nhắc mới nhớ đến thủ phạm vẫn còn đang yên bình chưa bị tiêu diệt, Mặc Thanh hằn học nhìn về phía sau.

Lúc này không biết Vô Ưu bị gì mà điên cuồng ngửi lấy mùi máu trên kiếm, hai mắt sáng lên nhìn nó như vật trân quý, miệng liên tục rên rỉ.
“Máu thơm...!thơm quá...!Sao trên đời này lại có mùi máu thơm thế này...”
Bệnh hoạn, ghê tởm.

Nhìn một bộ mặt thèm khát này của gã, Mặc Thanh không biết nên lấy từ nào để hình dung.
Dư Phong vội kéo Mặc Thanh ra đằng sau, cảm thấy Vô Ưu có gì đó không đúng, hai mày nhíu chặt lại cẩn thận đề phòng.
Quả nhiên như hắn nghĩ, Vô Ưu thật sự có chút bất thường.


Gã hết cười rồi lắc đầu hít lấy hít để máu đọng lại trên kiếm, đột nhiên hốt hoảng hai mắt trợn trừng lên.

“Không đúng! Máu thanh khiết thế này ta đã từng nếm qua một lần rồi...!Đã từng thấy ở đâu...!đã từng gặp qua ở đâu?!”
Bốn người quay qua nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những lời Vô Ưu nói loạn xạ nên họ cũng không hiểu.
“Ta nhớ rồi...!ta nhớ rồi!”
Gã ngừng lại há hốc miệng, sau đó cười điên loạn nhưng vẻ mặt lại không che nổi nét hưng phấn.
“Là máu của hậu nhân Dương gia, ngươi là người của Dương gia! Hậu nhân cuối cùng nắm giữ Thiên Ma Nhãn!”
“Thiên Ma Nhãn tái thế nhân gian, huynh đệ tương tàn, máu chảy thành sông! Ha ha ha.

Ta phải đi báo với chủ nhân, ta phải đi báo với chủ nhân!” Nói rồi gã vung tay lập tức biến mất vào không trung.

Tiếng cười vẫn vang vọng lại một hồi lâu mới hoàn toàn im ắng.
“Nói cái quỷ gì vậy...” Mặc Thanh bĩu môi, quay lại mới thấy sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi, mặt cắt không còn giọt máu.

Mặc Thanh nghi hoặc, đưa tay khua trước mặt từng người gọi: “Này! Các ngươi làm sao vậy? Bị tên Vô Ưu kia bắt mất hồn rồi hả?”
“Không...!không có gì.

Ta thấy tên đó hình như bị điên rồi, đừng để ý những lời gã nói.” Dư Phong thu lại nét mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, lại nhìn vết thương trên tay Mặc Thanh vội vàng nói sang chuyện khác.

“Chảy máu rồi, để ta băng bó lại cho ngươi.”
Giọng nói của Dư Phong có một chút run rẩy khó phát hiện.

Mặc Thanh cười khẩy nhìn về phía Ngọc Thanh vẫn luôn im lặng, khoanh hai tay trước ngực gằn giọng nói:
“Ta bị thế này không biết là phước của ai ban!”
Tất cả mọi người đều theo ánh mắt của y nhìn về phía trong góc, ngay cả Dư Phong cũng khẽ nhíu mày lại.

Ngọc Thanh giật mình, vội lắc đầu nói:
“Mặc Thanh...!Ngươi nói vậy là có ý gì, ta không hiểu.”
“Ngươi không hiểu?” Không biết Mặc Thanh từ đâu lấy ra một miếng ngọc bội ném xuống dưới đất.

Vừa nhìn Dư Phong đã nhận ra đây là ngọc bội thân truyền của đệ tử phái Thanh Liên, hắn từ lâu đã không còn mang, mà đệ tử của Thanh Liên ở đây chỉ có duy nhất một mình Ngọc Thanh, ánh mắt của hắn bỗng chốc lại lạnh đi vài phần.
Ngọc Thanh vội vàng sờ bên hông, quả nhiên ngọc bội của đã biết mất từ bao giờ, sắc mặt y khẽ biến nhưng vẫn liên tục lắc đầu chối.


“Ta không biết ngươi đang nói gì.

Còn nữa, sao ngọc bội của ta lại ở trong tay ngươi, ngươi muốn hãm hại ta?”
“Hãm hại ngươi?” Mặc Thanh tiến lại gần Ngọc Thanh vài bước, y nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh chất vấn.

“Vậy ngươi có dám nói lúc nãy không phải ngươi đứng đằng sau đẩy ta không? Nếu không vì ngươi đẩy ta, Dư Phong cũng sẽ không bị thương!”
“Huynh ấy bị thương là do bảo vệ ngươi, đều do ngươi cớ gì quay ra đổ tội cho ta...!A!” Ngọc Thanh đang nói nửa chừng đột nhiên bị một cái tát giáng xuống, y hoảng hốt ôm lấy một bên mặt không tin nổi nhìn Mặc Thanh.

Cái tát khá mạnh làm một bên má đỏ lên, những người còn lại đều giật mình, không nghĩ Mặc Thanh lại đột nhiên đánh người.
“Ngươi...” Ngọc Thanh tức giận giơ tay lên định đánh lại, Mặc Thanh dễ dàng túm lấy tay y lại tiếp tục tát thêm một cái.
Bốp!
Những người còn lại đều thất thần nuốt khan xuống một ngụm, không ai dám lên tiếng cũng không ai có ý định ngăn cản.

Lần này Ngọc Thanh triệt để ngã xuống dưới đất, ngay cả khóe môi cũng vương một chút máu.

Bên ngoài mưa đã ngừng, hiện tại yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ngọc Thanh không chịu nổi nỗi nhục này, một lúc sau mới định thần lại điên cuồng hét ầm lên.

“Ngươi vậy mà dám đánh ta! Ngươi dám đánh ta!”
“Ta có gì mà không dám! Nếu không vì nể mặt ngươi là sư đệ của Dư Phong, ngươi nghĩ ta nhịn ngươi đến bây giờ à?!” Mặc Thanh cũng quát lớn, y lại giơ tay lên như chỉ cần Ngọc Thanh nói thêm một câu lại tiếp tục đánh.

Ngọc Thanh có vẻ cũng sợ mất mặt thêm, ôm lấy một bên má đã sưng vù, hai mắt ngập nước hằn học nhìn Mặc Thanh không dám nói gì thêm.

Lúc này Mặc Thanh mới gằng giọng nói:
“Ta biết ngươi ghét ta, ngươi thích Dư Phong thì có thể đường đường chính chính mà theo đuổi, việc gì phải làm ra những trò này! Lúc nào cũng đặt Dư Phong vào vị trí khó xử giữa ta với ngươi, ngươi vui lắm à? Để mỗi lần hắn chọn giúp ngươi thay vì giúp ta, ngươi cảm thấy mình rất hả dạ, rất thoải mái?”
Mặc Thanh ngừng lại một chút, vì hơi lớn tiếng nên cổ họng có hơi đau.

Lúc y suýt ngã Ngọc Thanh cũng vội vàng hét lên, nếu lúc đó Dư Phong cũng nghe thấy hẳn là lại bị làm khó, nghĩ thôi đã thấy khó chịu!
“Trong tình thế nguy cấp, dù người đó không phải là ngươi Dư Phong cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Trong khi ngươi còn là sư đệ của hắn, hắn sẽ càng không bỏ mặc ngươi.

Nhưng ngươi đừng có làm quá, dùng một trò hết lần này đến lần khác chỉ khiến người ta thêm chán ghét thôi!
Dư Phong đối xử tốt với ngươi, một phần vì cha mẹ ngươi có ơn cứu mạng với hắn.


Có nợ cũng là nợ cha mẹ của ngươi, không hề nợ ngươi!”
Ngọc Thanh bị nói trúng tâm đen, hai mắt đỏ ửng điên cuồng hét lên.

“Ngươi là cái thá gì mà dám nhắc đến cha mẹ ta, ngươi lại là cái gì mà đứng ra nói chuyện hộ Dư Phong!!!”
“Với người như ngươi ai cũng có tư cách nói!” Mặc Thanh không có một chút gì là muốn nhường nhịn.
“Ngươi có từng nghĩ vì mấy trò ấu trĩ của ngươi Dư Phong sẽ rơi vào nguy hiểm hay chưa? Hôm nay chỉ là bị thương, lỡ sau này nguy hiểm đến tính mạng thì ai tiếc thương cho hắn.

Mấy trò tẻ nhạt của ngươi muốn chơi thì chơi một mình đi!”
Dư Phong nhìn thấy thấy một màn này bật cười còn ra vẻ rất hưởng thụ, nói thầm với Lâm Du Nhiên.

“Mặc Thanh có vẻ là hơi ghê gớm nhỉ? Nhưng mà cũng rất đáng yêu.” Hắn rất thích.
Lâm Du Nhiên khóe môi khẽ giật, lạnh nhạt nói: “Huynh còn tâm trạng thưởng thức kịch vui nhỉ? Sao không nghĩ sau đó giải quyết sư đệ của mình thế nào đi?”
Dư Phong đen mặt lại, quả nhiên bên kia Ngọc Thanh không cãi lại được lại bắt đầu khóc ầm lên, “Ngươi vu oan giá họa! Ta không có đẩy ngươi, là ngươi muốn ly gián quan hệ giữa ta và sư huynh!”
Nói rồi loạng gấp gáp nhìn về phía Dư Phong.

Dư Phong hoảng hốt cầu cứu Lâm Du Nhiên.

“Ta nên làm thế nào?”
“Hiện tại ngươi nói gì cũng thành sai, tốt nhất là im lặng.”
Dư Phong cảm thấy có chí lí vội nằm xuống nhắm mắt lại.

Lúc này cả hai người Mặc Thanh và Ngọc Thanh đều nhìn về bên này.

Lâm Du Nhiên khóe môi giật giật nhìn Dư Phong đang nằm trên đất, miễn cưỡng nặn ra một giọt nước mắt, nhìn vết thương chẳng đáng là bao kia gào lên.

“Dư Phong bị mất máu nhiều quá bất tỉnh rồi, hai người đừng làm loạn nữa mau lại đây giúp đi!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK