Mặc Thanh quanh năm không được đi đâu xa, dĩ nhiên là chưa từng nghe qua.
Y vừa cất tiếng hỏi, không cần Dư Phong đáp đã có một người đứng cạnh nghe thấy nói xen vào:
“Nhìn ngươi có vẻ cũng là người tu đạo mà không biết Dương Thanh Huyền đạo trưởng là ai? Đúng thật là hiểu biết hạn hẹp!”
“Hắn là ai tại sao ta lại phải biết?” Mặc Thanh không dưng lại bị người ta nói, dĩ nhiên là không cam lòng liền phản bác.
“Dĩ nhiên là cực kỳ tài giỏi rồi!” Lại một người khác nói thêm vào.
Người này là một lão bá, gã nhìn Mặc Thanh từ đầu xuống chân, lại nhìn thanh kiếm gỗ đeo sau lưng y nói:
“Tiểu tử, nhìn ngươi còn trẻ nhưng cũng là người tu đạo sao lại có thể không biết Dương Thanh Huyền được chứ? Dương đạo trưởng ấy à… người này được mệnh danh là chân tiên, tài giỏi không kém những môn phái trừ ma kia là mấy đâu!”
Mặc Thanh cười khẩy nói: “Ta lại càng không tin, chỉ là một đạo sĩ giang hồ, chắc toàn là dùng mấy trò bịp bợm.”
“Ngươi không được nói năng hồ đồ!”
Người lúc nãy nhìn Mặc Thanh tức giận nói:
“Đạo sĩ giang hồ thì đã sao? Dương đạo trưởng vừa mới xuất hiện chưa đầy ba năm đã thành danh, yêu ma quỷ quái gì chỉ cần nghe thấy tên đã khiếp vía!”
“Hơn nữa ngài ấy thấy người gặp khó khăn liền xuất hiện giúp đỡ.
Lại chẳng như mấy môn phái gì gì đó, lớn thật đấy, oai thật đấy, nếu như không có tiền có mời được? Toàn được cái danh không!”
Mặc Thanh cảm thấy khó chịu, rõ là phái Sương Phong của y cũng thường ra ngoài hành thiện mà, nếu gặp nơi nào khó khăn cũng có bao giờ lấy tiền đâu?
Mặc Thanh còn muốn cãi thêm nhưng đã bị Dư Phong kéo ra ngoài.
Y vùng vẫy đi được một đoạn mức mặt nặng mày nhẹ tức giận nói: “Sao lúc nãy ngươi lại cản không cho ta nói?”
Dư Phong đáp: “Ở đó đông người như vậy, ngươi cãi thắng họ thì cũng có được gì đâu? Đừng phí thời gian nữa mau đi thôi.”
Mặc Thanh càng nghĩ lại càng tức y hậm hực đứng yên một chỗ.
Dư Phong thấy vậy ngừng lại hỏi:
“Lại làm sao nữa?”
“Ta thực sự muốn xem rốt cuộc tên Dương Thanh Huyền kia tài giỏi lợi hại đến mức nào, có ba đầu sáu tay như người ta nói không!”
Dư Phong bật cười.
“Dương Thanh Huyền kia có làm gì ngươi đâu, sao nhìn ngươi như là muốn đi gây chuyện với hắn vậy?”
“Ta nghe cái tên đã thấy ghét, không được à? Tóm lại hoặc là ngươi đi cùng ta, hoặc là ở đây đợi ta đi một mình.” Mặc Thanh kiên quyết nói.
Dư Phong phát hiện thì ra tiểu đạo trưởng này không những lười biếng, không biết trừ ma, nói năng vô lý, keo kiệt, ngủ nhiều, ăn nhiều giờ còn có thêm một tật xấu nữa là thích gây chuyện.
Để y đi một mình? Hắn nào có dám.
Dư Phong suy nghĩ một lúc, đằng nào hắn cũng dự tính sẽ đi một chuyến, như vậy cũng tiện cùng đi luôn một thể.
Dư Phong gật đầu, nói: “Được, nếu ngươi đã muốn đi thì cùng đi.”
Vì bên ngoài đang bàn tán xôn xao nên hai người hỏi bừa cũng biết đường đến nơi Dương Thanh Huyền đang ở.
Đúng lúc nghe nói Dương đạo trưởng đang mượn nhà Trương gia vừa lập đàn cúng bái vừa bán bùa.
Nghe đến đây Mặc Thanh lại càng tỏ vẻ chán ghét.
“Ta nói mà, đạo sĩ bình thường đâu có ai nhờ vào danh tiếng mà đi bán bùa như thế.
Nhất định là lừa đảo!”
Mặc Thanh đã quên mất rằng nửa tháng trước, y cũng rơi vào hoàn cảnh gian nan, phải dựa vào danh tiếng của phái Sương Phong đi bán bùa mới có thể chống đỡ.
Đến nơi mới thấy người đến để gặp Dương Thanh Huyền cực kỳ đông, hai người phải chen chúc lắm mới nhích được lên trên một chút.
Trước cửa nhà Trương gia là một khoảng sân rộng như vậy mà bị người vây chật kín, ai cũng chen lấn chỉ để nhìn thấy gương mặt của Dương Thanh Huyền.
Mặc Thanh tuy không can tâm nhưng vẫn đẩy người này, dẫm người kia để mò lên đứng đầu nhìn cho rõ.
Không phải là y ngưỡng mộ kẻ kia đâu, chỉ là muốn nhìn cho rõ rốt cuộc tên này giở trò gì, tránh để hắn tác oai tác quái lừa gạt người.
Phía trước để hở ra một khoảng trống, ở giữa có một đạo sĩ mặc áo màu vàng, bên trên có in hình bát quái.
Gã cầm thanh kiếm gỗ liên tục nhảy múa, tay đưa lên cao thỉnh thoảng hô lên một tiếng, lập tức đệ tử bên cạnh đưa ra một lá bùa.
Gã tiếp tục giữ lá bùa trong tay nhẩm pháp chú, đột nhiên lá bùa bừng cháy.
Gã nhấp một ngụm rượu rồi phun vào, ngọn lửa đột nhiên cháy bùng bùng lên dữ dội.
Xung quanh lập tức tràn đến tiếng ca ngợi không thôi.
Mặc Thanh bĩu môi, làm vậy để làm gì? Không nói y còn tưởng hắn đang mãi nghệ ngoài đường chứ không phải là đạo sĩ đó!
Tên đạo sĩ quay người lại, hiện giờ Mặc Thanh mới nhìn rõ mặt.
Gã trông còn rất trẻ khuôn mặt thanh tú, dáng người hơi cao, đặc biệt đôi mắt sắc sảo như biết nói, khiến người khác nhìn một lần khó có thể quên.
Không chỉ có Mặc Thanh ngạc nhiên, những người xung quanh cũng cảm thán.
“Thật không ngờ Dương đạo trưởng lại trẻ như vậy nha!”
“Ta còn cứ tưởng là một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, tài giỏi như thế mà.”
Dương Thanh Huyền làm xong đứng thẳng người dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng.
Gã thần bí nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới cất tiếng nói:
“Các vị, hôm nay bổn tọa tình cờ đi qua đây, thứ nhất là giúp Trương gia đây diệt trừ yêu ma, thứ hai ta cảm nhận thấy trấn này có rất nhiều yêu nghiệt, nên mới cố tình tạo ra bùa này để giúp mọi người tránh khỏi vận xui.”
Dương Thanh Huyền vừa nói vừa đưa một lá bùa lên.
“Thứ này đã được ta làm phép, có công hiệu xua đuổi tà ma, khiến chúng tránh xa cả vạn dặm.
Không những thế nó còn có thể giải xui, làm bùa hộ thân, đeo bên người giúp tránh khỏi bệnh tật, mọi tai ương đều được hóa giải.”
Có vài người nghi ngờ bàn tán.
“Thần kỳ như vậy sao? Có tin được không?”
Mặc Thanh vẫn âm thầm đứng một bên quan sát.
Đúng là tên này bịp bợm, làm gì có thứ nào thần kỳ như vậy.
Dương Thanh Huyền hừm một tiếng tỏ vẻ không vui nói:
“Bùa này của ta chỉ có duy nhất một trăm cái, ta thấy trấn này sắp có đại nạn nên mới cố tình giúp đỡ.
Các ngươi đã không tin thì ta cũng đâu có ép mua, nhìn thiếu phu nhân Trương gia mà xem, không phải đã được ta chữa khỏi rồi sao?”
Thiếu phu nhân Trương gia lành lặn đứng một bên cũng lập tức nói:
“Đạo trưởng nói đúng đó.
Hôm trước nhà ta liên tục có thứ quậy phá, ta thì đầu óc cứ mơ màng làm ra hành động kỳ lạ.
Nếu không có đạo trưởng đây thì thật là lớn chuyện rồi! Danh tiếng của Dương đạo trưởng mọi người còn nghi ngờ sao? Nếu không ai cần thì cứ để nhà ta mua hết!”
Có người cũng vội vàng chen lên nói.
“Ta cũng tin đạo trưởng.
Bùa này bao nhiêu? Ta lấy mười cái!”
Lúc này Dương Thanh Huyền mới nở nụ cười xởi lởi nói.
“Ta với nơi này có duyên nên lấy rẻ thôi, một lá bùa năm lượng bạc.”
“Năm lượng?”
“Năm lượng?!”
Không chỉ những người kia, ngay cả Mặc Thanh cũng suýt nữa thổ huyết.
Bùa của phái Sương Phong nổi tiếng như thế, y bán hơn chục cái mới được có hai mươi quan tiền, tên này lại dám bán một cái năm lượng? Đây không phải là giết người hay sao? Vậy mà vẫn có người mua!
Mặc Thanh không thể nhịn được nữa, y tiến lên phía trước chỉ tay vào mặt Dương Thanh Huyền quát lớn:
“Tên đạo sĩ dởm nhà ngươi đừng có buông lời mê hoặc bách tính! Làm gì có loại bùa nào thần kỳ như vậy, mọi người đừng để hắn lừa, tên này chắc chắn là một kẻ lừa đảo!”
Dương Thanh Huyền quay lại nhìn y, ánh mắt chạm nhau.
Mặc Thanh không chịu yếu thế trừng mắt lên nhìn lại, gương mặt còn xen lẫn vài phần chán ghét.
Danh Sách Chương: