“Người Nhật Bản…” Hình như anh ta lại nghĩ tới điều gì đó: “Tôi từng quen biết một sứ thần họ Đường gia, còn từng cùng uống rượu với ông ấy nữa, nhưng đáng tiếc, theo năm tháng thay đổi, khát vọng thôn tính Đại Lục của bọn họ càng ngày càng mãnh liệt.”
Nói xong, anh ta quay đầu cười nhẹ với tôi và nói: “Lần này, người bọn họ muốn giết không phải chỉ có cô.”
Tôi cau mày: “Ý anh là gì?”
“Âm Dương Liêu không phải là tổ chức tồn tại ở Thành Trường An mới ngày một ngày hai đâu.” Vân Kỳ nói: “Trong vòng ba ngày, họ sẽ ra tay. Còn cô…” Anh ta dừng lại một chút và nói đầy ẩn ý: “Đừng đến những chỗ đông người.”
“Tiểu Lăng.” Chu Nguyên Hạo đi tới và đưa cho tôi một ly cô ca, tôi nói: “Nguyên Hạo, đây là…”
Tôi quay đầu lại, nhưng phát hiện ra chỗ ngồi bên cạnh tôi trống rỗng và không có ai cả.
VietWriter.vn
“Quái lạ, anh ta đâu rồi?” Tôi cau mày.
“Ai?” Chu Nguyên Hạo hỏi.
“Vân Kỳ.” Tôi nói: “Chính là kẻ đã đóng dấu đỏ lên phong ấn của tôi.”
Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo chợt đanh lại, tự nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, vội vàng nói: “Anh ta không có ác ý, hơn nữa còn nói với tôi một tin tức rất quan trọng.”
Chu Nguyên Hạo im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vừa rồi vốn dĩ không có ai ở bên cạnh cô cả.”
Tôi cũng im lặng, vừa rồi không thể là ảo giác của tôi được, ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng không thể nhìn thấy võng lượng đó, điều đó có thể thấy rằng thực lực của anh ta cao cường như thế nào.
Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo sắc lạnh như dao, Vân Kỳ đặt thêm phong ấn lên phong ấn của anh, đây là một sự sỉ nhục rất lớn đối với anh, tôi có thể cảm nhận được quỷ khí đang trào dâng cuồn cuộn trong cơ thể anh, tôi sợ hết hồn, anh sẽ không ở đây mà nổi trận lôi đình chứ?
Nhưng Chu Nguyên Hạo bình tĩnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, anh ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi: “Anh ta tên là Vân Kỳ à? Anh ta đã nói gì?”
Tôi lặp lại những gì Vân Kỳ đã nói, Chu Nguyên Hạo nhíu chặt mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi anh nói: “Ngày mai chúng ta sẽ rời Hoa Tây và đến thủ đô. Cho dù Âm Dương Liêu có bản lĩnh đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dám ra tay ở thủ đô đâu.”
Tôi gật đầu, nếu như Âm Dương Liêu thực sự chơi lớn, với thực lực ít ỏi của hai chúng tôi thì nhất định không thể ngăn cản được, giữ được tính mạng vẫn là quan trọng.
Vì sự xuất hiện của Vân Kỳ nên cả hai chúng tôi đều không có tâm trạng để xem chương trình, chúng tôi vội vàng trở về khách sạn và nghỉ ngơi, vé cho ngày hôm sau đã được đặt và hành lý đã được thu dọn. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Tiểu Lăng, là tôi nè.”
Tôi mở cửa: “Vũ Lăng?”
Tôi vẫn có ấn tượng tốt về Diệp Vũ Lăng, chí ít lúc tôi gặp khó khăn nhất, cô ấy đã năm lần bảy lượt trò chuyện với tôi, tôi sẽ luôn giữ tình bạn này ở trong tim.
Diệp Vũ Lăng bước vào phòng, nhìn xung quanh không thấy Chu Nguyên Hạo, cô ấy cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Gặp được cậu thì tốt rồi, tôi có thể yên tâm rồi. Lần này tôi tới, ngoài việc đến thăm cậu, còn có một việc quan trọng nữa.”
Cô ấy đưa cho tôi một tấm thiệp mời màu trắng, tôi mở ra xem và nói: “Liên hoan thưởng trà của nhà họ Văn?”
Lúc này, tôi cảm nhận ngọc bội trong ngực đang nóng lên một cách rất rõ ràng.
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.
Diệp Vũ Lăng giải thích: “Các nhà họ Văn ở Giang Nam là dòng họ giàu có làm nghề trồng trọt lá trà. Từ xưa tới nay họ chuyên trồng trà và có vườn trà lớn nhất Hoa Quốc. Mỗi mùa đông, nhà họ Văn sẽ tổ chức liên hoan thưởng trà, khi đó nhà họ Văn sẽ mang báu vật gia truyền của nhà họ Văn, gọi là “Băng Mầm”, để pha thành một bình trà và đưa cho tất cả những người đến tham dự liên hoan thưởng trà uống.”
Diệp Vũ Lăng càng nói, tôi càng bối rối hơn nữa: “Tôi đâu có quen biết với nhà họ Văn, vì sao nhà họ Văn lại mời tôi tham dự?”