“Trước tiên cứ đánh đi đã!” Tôi cầm cái cuốc bên cạnh, trên lưỡi cuốc đã bội máu chó mực và chu sa, đổi phó oán quỷ, những thứ này vẫn còn có tác dụng.
Tôi một cuốc đánh tới nữ oán quỷ đang lao đến, sau đó cầm cái cuốc huơ loạn xạ, cư nhiên cũng đánh ra được một đường máu.
Tư Hoàng Lăng không hổ là xuất thân bộ đội đặc chủng, đứng phía trước tôi mở đường, dọc đường anh ấy lại chém thêm mười oán quỷ đến mức hồn phí phách tán.
Một đoạn khoảng cách nhỏ, chúng tôi vừa đánh vừa chạy, chạy khoảng hơn nửa tiếng, rốt cuộc mới chọc thủng vòng vây, sau đó một đường chạy như bay, đến khi đăng sau không còn có oán quỷ đuổi theo, chúng tôi mới dừng lại, một đến nỗi thở hổn hển không ra hơi. Hơn hai trăm con oán quý, cứ lần lượt từng con đứng bất động để chúng tôi giết cũng đủ để làm cho chúng tôi mệt chết rồi. Bỗng nhiên, Tư Hoàng Lăng hình như nhìn thấy cái gì, chỉ chỉ đằng sau tôi, tôi quay đầu, nhìn thấy xa xã có một người hơi mập đang đứng đó.
Dương Khải Lâm?
Tôi muốn qua xem thử, đã bị Tư Hoàng Lăng kéo lại: “Để tôi.”
Anh ấy đi tới phía trước, khẽ gọi “Anh Dương?”
Miệng anh ta mở to, bên trong là một cải lò máu me nhầy nhụa.
“Không nghĩ tới, các người thể mà lại còn sống.” Một âm thanh yếu ớt truyền đến, hai người chúng tôi hoảng sợ, tôi vội vàng cầm lấy vũ khí.
Người nói là một bà lão, trên mặt đầy nếp nhăn, nhiều đến nỗi mất không mở ra được, lưng còng, chống gay.
Tôi dùng mắt âm dương cẩn thận nhìn kỹ, bà ấy vậy mà lại là người sống.
Trong thôn này vậy mà vẫn còn người sống?
Thế này thì quá dị thường rồi.
“Bà là ai?” Tư Hoàng Lăng cảnh giác hỏi.
Bà lão nhìn anh hồi lâu, nói: “Trên thân có quan khí, dương khí lại nặng, những oán quỷ đó đúng là không động nổi tới cậu. Đáng tiếc, cậu lại động tả niệm với cô gái này, tâm bất chính, thì thân bất chính, âm dương bát quái ở trên ngực cậu đã không còn tác dụng gì nữa rồi.”
Lời này lại làm tôi không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tư Hoàng Lăng bình tĩnh nói: “Nói bâỵ.”
VietWriter.vn
“Nhưng mà người trẻ, huyết khí phương cương, thích phụ nữ xinh đẹp cũng không có gì mất mặt.” Bà lão xoay người, đi về phía phòng bên cạnh: “Trước tiên cứ vào đi.”
Tôi phát hiện, trên cửa phòng đó dẫn một lá bùa.
Quyển bí tịch bùa chú của bà nội tôi từng xem qua một chút, biết đây là bùa đuổi ma.
“Thế nào? Không tin tôi hay sao?” Bà lão nói: “Các người không muốn biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi và Tư Hoàng Lặng nhìn nhau tiếc mát, cùng đi tới.
không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây.
Bước vào trong, bà ấy đóng cửa lại, nói: “Tôi họ Giang, các cậu gọi tôi là bà mỗi Giang đi.”
“Bà là bà mỗi? Chúng tôi hơi kinh ngạc.
Bà ấy gật đầu nói: “Tôi không chỉ là bà mối, còn là bà mỗi chuyện dài mồi âm hồn
Tư Hoàng Lăng trầm mặt, bà mỗi thường dắt âm hôn, đều cùng một phường với bạn trộm cấp thi thể
“Tôi và những tên trộm cấp thị thế bên ngoài không cùng đường “Bà mối Giang nói: Nhà họ Giang chúng tôi, máy đời đều là bà mỗi đất ấm hòn mà người ta vẫn thường nói. Trên thực tế chúng tôi hành nghề này cũng chỉ có mấy đời làm nghề này mới có thể làm bởi vì tổ tiên chúng tôi đã đăng ký số hiệu ở âm tào địa phủ, mỗi mà chúng tôi dài dưới để phủ me thừa nhận
Tư Hoàng Làng không tin, tôi nhớ trong bút ký của bà nội hình như đà từng nói qua, đúng là có chuyện như vậy, nhưng bà nội cũng không nói nhiều.
“Lúc Nhiệm Chân Đông tìm đến tôi, vốn đĩ nhà chúng tôi từ lâu đã không còn làm việc này nữa rồi, nhưng cháu nhà tôi, mới bốn tuổi mắc bệnh máu trắng, cần một số tiền rất lớn để làm phẫu thuật, tôi không còn cách nào, đành phải tiếp nhận.” Bà mỗi Giang thở dài: “Tôi thật không nên tham lam khoản tiền này, không biết mạng già này của tôi, còn có thể sống trở về không đây.
“Bà mối Giang, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” tôi hỏi.
Bà mối Giang kể lại tỉ mỉ cho chúng tôi nghe chuyện đã từng trải qua.
Hai ngày trước, bà ấy từ ben Hoa Tây qua đây, mới biết nhà họ Nhiệm vốn dĩ là muốn để người sống kết hôn với người chết, lúc đó bà ấy đã không làm, đây chính là việc phá âm đức, bà nếu thật sự làm mai, đến lúc đó gặp báo ứng, thì không chỉ bà, mà cháu của bà cũng chạy không thoát.
Nhưng con dâu gọi điện cho bà, nói bệnh tình của cháu chuyển biến xấu, nếu không nhanh làm phẫu thuật, mạng cũng không còn.
Nhiệm Chấn Đông sẵn sàng đưa bà thêm một trăm năm mươi triệu, bà mối Giang không còn cách nào, dù sao báo ứng là chuyện sau này, cháu bà sắp chết, chính là chuyện trước mat.
Bà ấy che giấu lượng tầm làm mối hôm sự này, theo quy củ, trên hôn lễ bá mỗi cũng phải xuất lực, cô dâu kia đường như không nguyện ý, người nhà mẹ đẻ đang khuyến cô ấy.
Mặt thấy phòng tân hôn đã dựng lên, hòn lễ sắp bắt đầu, tiệc ăn bảy ngày cũng đã bày biện xong, nhưng trong tiệc rượu đột nhiên xảy ra chuyện.
Lúc mới bắt đầu, là có người kêu đau bụng, tưởng là món ăn không an toàn vệ sinh thực phẩm, Nhiệm Chân Đông cho người đối món, ai biết đột nhiên bắt đầu có người hộc máu
Rất nhanh, tất cả những người đã án tiệc rượu bắt đầu đau bụng, hộc máu, cuối cùng thật khiếu chảy máu, chưa đến mấy phút, đã chết rất nhiều người.
Người nhà họ Nhiễm sợ hãi, vội vàng liên lạc xe đưa đi bệnh viện, vừa gọi đến một chiếc xe khách, đột nhiên một người xách rìu vọt ra.
Người xách riu là một thằng ngốc, ngốc từ trong bụng mẹ đến khi sinh ra, người trong thôn từ nhỏ đã quen bắt nạt hàn, hơn nữa con trai của Nhiễm Chấn Đông là người bắt nạt hãn vô cùng tàn nhẫn.
Thăng ngốc này là đến để trả thù.
Đúng lúc bố của thằng ngốc đó là đầu bếp nổi tiếng trong thôn, đám tiệc ma chạy trong thôn đều là ông ta đảm nhân.
Rất rõ ràng, thằng ngốc đó đã bỏ độc và thức ăn.
Ở tiệc rượu trên cơ bản tất cả mọi người đều ăn, cho dù không ăn, cũng uống rượu, còn lại mấy người chưa trúng độc, đều bị thằng ngốc đó chém chết.
Vợ chồng Nhiệm Chấn Động đang sống sở sở, chính là bị thắng ngốc đó chém mà chết
Tôi nhịn không được hỏi: “Cô dâu kiện đâu rồi?”
Bà mối Giang bà mối nói: “Tôi và người nhà cô dâu đều ở trong phòng, sợ cô ta chạy, nên khỏa cô ta lại, dù sao tháng ngốc đó vẫn chưa vào trong đó
Tôi thoảng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có mấy phần hi vọng.
“Sau đó thế nào?” Tôi lại hỏi: “Tháng ngốc đó làm sao mà chết?”
Bà mối Giang trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi: “Đã chết hơn hai trăm người, oán khí và tử khí của bọn họ, đã khiến cho một ác ma được thải ra
Bà mối Giang nói, hòn đường kia rất kỳ quái, vốn dĩ là nơi đặt bài vị tổ tiên, lại đặt ảnh của một người phụ nữ.
Trong ảnh là một người phụ nữ mặc áo dài, gương mặt rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi có chút tà mị.
Lúc ấy bà mối Giang đang trấn dưới bàn thờ, thằng ngốc đó sau khi giết những người còn lại, đi vào hôn đường, cười ngốc với người phụ nữ trong ảnh, nói: “Xuân Hương, tôi giúp cô giết hết bọn họ, cô đã đồng ý với tôi rồi, cô phải theo tôi.”
Nói xong, hàn hình như bị cái gì đó mê hoặc, vậy mà lại cởi quần, móc ra đồ vật kia, chả sát khiến cho nó đứng lên.
Hàn rất hưởng thụ, chà sát cái kia một hồi, đến cuối cùng lúc phỏng thích ra, vậy mà đã chết rồi.
Là chết trong sung sướng.
Nhưng, chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau.
Bà mối Giang cảm giác được thấy ảnh chụp có chút không bình thường, rất có thể có một con ma bám vào đó, nên lúc xảy ra chuyện liền bôi lên người một loại thuốc mỡ
Loại thuốc mỡ này là nhà họ Giang bí mật làm ra, nghe nói là tổ liên học được từ âm tào địa phủ, sau khi bồi lên người, trong một thời gian nhất định hồn ma không thể nhìn thấy bọn họ.
Lúc đó Bà mối Giang đã bội loại thuốc mỡ này lên người.
Sau khi thắng ngốc đó chết, bà năm bỏ xuống bàn thờ, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân
Đang mang một đôi giày thêu hoa màu đỏ.
Đôi chân độ chậm chậm đi ra ngoài, bà sợ đến nỗi thiếu chút mạng giả đã không còn
Đôi chân đó, rõ ràng không chạm đất.
Ma!
Còn là ác ma.
Bà mối Giang nói đến ác ma đó, sợ đến nỗi thiếu chút nữa cầm không được cây gậy.
Tư Hoàng Lăng hỏi: “Bà mỗi Giang, thuốc mỡ đó của bà có thể bán cho chúng tôi một ít được không?”
“Dùng hết rồi.” Giang bà mối nói: “Tôi chỉ có một hộp, phải bồi toàn thân, đã dùng hết lâu rồi, ai da, dược hiệu đêm nay sẽ mất hiệu lực, đến lúc đó, cái mạng giả này của tôi cũng không giữ được nữa rồi
Bà khoát khoát tay “Các cầu tự mình nghỉ ngơi, thân già cốt yếu của tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi, trước đây một mình, làm sao dám ngủ.
Bà ấy run rẩy đi vào một căn phòng ngủ, Tư Hoàng Lăng không hiểu ra sao hỏi tôi: “Nhiệm Chấn Đông vì sao phải thờ cúng một ma nữ?” Tôi nghĩ một lát, nói: “Tôi đoán, đây hẳn là một loại nuôi ma.”
“Nuôi ma?” Tư Hoàng Lặng nói: “Tôi đã từng nghe nói có một số ngôi sao nhà giàu thích nuôi mà nhỏ.”
Nguyên lí thì đều giống nhau, chỉ là phương pháp có khác nhau.” Tôi nói: “Bat luận là Hoa Quốc hay Nhật Quốc, Hàn Quốc, Việt Quốc thì đều có thời quen thờ thần linh. Cái gọi là thần lình, thật ra là yêu ma quỷ quái, bên Nhật Bản thờ cáo làm thần linh khả nhiều, Hoa Quốc có răn. Tóm lại, mục địch chỉ có một, vì tài phú của gia tộc hưng thịnh và cuồn cuộn không ngừng