Trên trán của tôi chảy xuống mấy sợi hắc tuyến, “Cứu người không cần lý do. Thế nhưng anh là Võng Lượng. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đã giết chết một nhóm thiếu nữ là vì muốn nuốt dục vọng của các cô ấy đấy. Hiện tại anhmới nói với tôi loại đại nghĩa như vậy, làm sao tôi có thể tin được chứ.”
Vân Kỳ cười nói: “Cứu người khác, có lẽ cần lý do, nhưng cứu cô thì không cần lý do.”
Anh ta nói xong, bưng chén thuốc ra ngoài, để lại tôi một mặt mơ màng.
Nếu như tôi không hề hiểu sai, ý tứ vừa rồi của anh ta là nói anh ta thích tôi? Một võng lượng thế mà lại thích con người? Nghe thật giống như Liêu Trai Chí Dị. Tôi nhìn bốn phía, nơi này hình như là một toà biệt thự. Tôi nhìn bên ngoài phòng. Bên ngoài là một mảnh tuyết lớn, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là những ngọn núi phủ tuyết trắng xoá. Đây rốt cuộc là nơi nào? Có điều, tôi đã không có nơi để đi, nơi này là nơi nào thì có quan hệ gì chứ? Chỉ cần an toàn là được.
Uống thuốc xong, tôi lại có hơi buồn ngủ, liền nằm xuống lại ngủ một giấc. Thời điểm tỉnh lại, trời đã tối. Tôi cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút. Lúc xuống giường mới phát hiện trên người là không mảnh vải che thân, tôi quay đầu lại nhìn, ở phía chân giường đặt một chiếc váy lụa dài, màu vàng sẫm. Bộ quần áo này xem ra rất đắt, chỉ là có hơi gợi cảm. Nhưng mà tôi cũng không quan tâm đến những thứ này, mặc váy dài vào. Bởi vì không mặc nội y, nhìn có hơi giống áo ngủ, trước ngực để lộ ra một rãnh sâu hoắm.
Tôi lại nghĩ tới dáng vẻ mà lần đầu tiên Chu Nguyên Hạo đưa tôi một chiếc váy dài gợi cảm màu đỏ tía, trong lòng tê rần, mũi hơi chua chua, suýt chút nữa lại nước mắt chảy ròng. Tôi ngẩng đầu lên, mạnh mẽ hít vào một hơi, đè lại đau đớn trong lòng và nước: “Khương Lăng à Khương Lăng. Vì một tên đàn ông như vậy, không đáng.”
VietWriter.vn
Tôi nói xong, vỗ vỗ mặt mình, nhìn mình ở trong gương, nói: “Không cho phép bản thân hối hận, không cho phép đau lòng rồi rơi lệ. Mày phải sống thật tốt, sống càng thêm vui vẻ. Anh ta từ bỏ mày là tổn thất của anh ta, để anh ta đi gặp quỷ đi!”
Tôi ép buộc mình lộ ra một nụ cười, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
“Cô đã tỉnh?”
Âm thanh tràn ngập từ tính quen thuộc. Tôi cúi đầu nhìn phòng khách ở bên dưới, Vân Kỳ đang ngồi ở trên ghế sa lon, đang uống trà. Chất lỏng trong chén chính là máu.
Tôi đánh giá anh ta. Không hổ là Võng Lượng, lấy dục vọng của con người làm thức ăn. Dung mạo của anh ta quả thực có thể câu lên dục vọng ở sâu nhất nơi đáy lòng của con người. Nói đến đẹp trai, anh tacòn kém hơn Chu Nguyên Hạo một chút, nhưng ở trên người anh taluôn có một loại khí chất kì lạ, khiến cho người ta không tự chủ được, nhìn hắn chăm chú, thích anh ta, thậm chí sẽ khiến xảy ra một loại phản ứng sinh lý nào đó. Tôi cảm giác một dòng nước nóng chảy xuống dưới bụng. Vẻ mặt của tôi thay đổi, lập tức ổn định lại tinh thần. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là lộ mặt xấu ra ngoài.
Trên mặt của Vân Kỳ mang theo một nụ cười thâm trường ý vị, nói: “Khương Lăng, đói bụng rồi đi, xuống đây ăn chút đi.”
Anh ta vừa nói vừa vỗ tay. Hai người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp bưng ra từ trong phòng bếp đủ loại đồ ăn tinh xảo, trong không khí tràn ngập một mùi đồ ăn nồng đậm, làm cho bụng của tôi kêu lên ục ục.
Mặt của tôi có hơi đỏ, nói: “Tôi có hơi đói bụng, mấy ngày trước đó cũng chưa ăn cơm.”
Anh ta làm động tác mời, tôi liền ngồi ở bên cạnh bàn, cầm đũa, ăn như gió quét.
Vân Kỳ nói: “Cô đói bụng đã mấyngày, không thể ăn đồ ăn mặn, vẫn là ăn chút cháo loãng, kèm thêm mấy đồ ăn tinh xảo khác là phù hợp.”
Tôi gật đầu nhẹ: “Cám ơn anh, ngài Vân.”
Anh ta lại nhàn nhã uống trà như cũ. Chờ tôi ăn xong, hai người phụ nữ xinh đẹp kia lại tới bưng chén dĩa đi. Hai người đều rất yên tĩnh, vẫn luôn không lên tiếng.
“Các cô ấy là?”
Tôi nhịn không nổi, hỏi.
“Họ cũng là Võng Lượng, chỉ là vừa mới thành hình không lâu, chưa thể nói chuyện.”
Vân Kỳ nói.
Toi gật đầu nhẹ. Nghe nói Võng Lượng thường có dung mạo xinh đẹp. Xem ra quả nhiên là như vậy.
“Tình huống bên ngoài không hề lạc quan.”
Vân Kỳ nói, “Tất cả mọi người đang nghĩ cách để bắt cô, nhà họ Chu đã đưa ra tuyên bố, không có bất cứ quan hệ nào với cô cả.”
Nụ cười trrên mặt tôi có hơi bi thương, nói: “Tôi vốn không hề trông cậy bọn chúng sẽ ra mặt vì tôi.”
“Cô yên tâm, nơi này là đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn. Bọn chúng không lên nổi, nơi đây tuyệt đối an toàn.”
Anh ta nói.
“Cái gì?”
Tôi sợ ngây người, “Nơi này là Ngọc Long Tuyết Sơn?”