Tôi lườm ông ta một cái: “Trước giờ tôi chưa từng đi qua thôn của mấy người, làm sao có thể hiểu rõ chuyện ở thôn của mấy người như thế? Tôi nói cho ông biết, ma nữ tên Trương Mai Huệ đó hiện tại đang cưỡi ở trên cổ của ông kia kìa, có phải gần đây ông đều cảm thấy cổ mình rất nặng? Xương ở bả vai có vấn đề?”
Sắc mặt của Trưởng thôn Văn càng trắng bệch hơn nữa, vô thức sở sờ cổ của mình.
Tôi lại nói: “Ma nữ đó nói, cô ấy để lại chứng cứ ở trên người của ông rồi. Lúc mấy người xô xát, cô ấy đã cào ngực của ông bị thương. Nếu như ông thật sự trong sạch, vậy có dám cởi quần áo ra không?”
Ông ta theo bản năng giữ chặt lấy quần áo của mình, Văn Tông Bình nhìn ông ta, nói: “Anh chồng, em cũng không tin lời cô ta nói. Anh vẫn cứ cởi quần áo ra đi, cũng có thể chứng minh bản thân mình trong sạch.
Trong lúc nhất thời, Trưởng thôn Văn có chút hoảng loạn: “Tôi, tôi thân là một người trưởng thôn, mấy người nói cởi là tôi sẽ cởi?”
Sắc mặt Văn Tông Bình thay đổi, xông lên lột quần áo của người kia. Lồng ngực lộ ra, quả nhiên là có bốn đường cào vẫn còn chưa lành hết.
“Cầm thú, tôi giết anh!”, Văn Tông Bình nhào tới, toàn bộ người dân trong thôn lập tức rối ren. Cảnh sát trưởng Trần vội vàng kêu người kéo bọn họ ra.
Tư Hoàng Lăng ở sau lưng gia ngón tay cái về phía tôi, tôi có chút đắc ý, sau đó nhìn về phía ma nữ trên cổ của Trưởng thôn Văn, có ấy nở nụ cười cảm kích hướng về phía tôi.
Chỉ là vài nhân viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi.
Chuyện sau đó cũng không thuộc quyền quản lý của tôi nữa, tôi đoán chừng người trong thôn Lợi này bây giờ cũng không dám tìm tới tôi và Song Nhi gây sự, tôi lập tức dẫn Song Nhi trở về nhà.
Song Nhi bị khiếp sợ, lại bị chút vết thương ngoài da, vốn nên phải ở lại bệnh viện hai ngày để quan sát một chút. Nhưng cô ấy sợ dì Hai lại tìm tới cô ấy gây phiền phức, muốn trở về Nam Giang. Tôi lại đưa cho có ấy một ít tiền, mua cho cô ấy vé máy bay, đích thân tiến cô ấy lên máy bay mới coi như yên tâm được.
Tư Hoàng Lăng gọi điện thoại cho tôi, nói thành phố thành lập tổ chuyên án, điều tra về sự kiện của thôn Lợi, thời gian gần đây anh ấy sẽ vô cùng bận rộn.
Tôi thu dọn lại căn phòng một chút, dự định hôm nay đóng cửa sớm một tỷ. Nhưng có một vị đạo sĩ tới, đưa mắt nhìn tôi đánh giá: “Cô gái nhỏ, gần đây cô gặp ma ư?”
Tôi thoảng sửng sốt, cũng bắt đầu đưa mắt đánh giá ông ta. Chiếc áo đạo sĩ trên người ông ta vô cùng dơ, dơ đến nổi không còn nhìn rõ được màu sắc là gì nữa. Tóc búi trên đỉnh đầu, xen ngang giữa là một nhánh cây, cũng không biết đã bao lâu rồi không có gội, đổ dầu trơn bóng giống như đang thoa dầu bôi tóc vậy. Trên mặt cũng tối đen như mực, chừa bộ râu dài, thoạt nhìn trông vô cùng lôi thôi.
VietWriter.vn
Không biết tại sao, tôi có ấn tượng rất không tốt với vị đạo sĩ này.
“Làm nghề này như chúng ta, gặp phải vài chuyện không thể lý giải được là chuyện bình thường mà, Tôi cười nói: “Kính nhi viễn chi, dù sao tôi nhìn thấy cũng làm như không thấy là được rồi.”
Đạo sĩ bỗng nhiên nở nụ cười, ông ta cười lên còn khó coi hơn là khóc: “Cô gái nhỏ, tôi thấy dáng vẻ của cô như thế nào, là đang bị một con ma nam quần lấy rồi. Trên đầu chữ sắc có con dao, cho dù ma nam kia vóc dáng cũng được, cũng chỉ là một cái ảo giác. Sa vào trong đó, dĩ nhiên tinh khí sẽ bị hao tổn, bị anh ta làm hại.”
Tôi nghĩ thầm, mình và Chu Nguyên Hạo quen nhau, tôi không chỉ không bị hút mất tinh khí, ngược lại tinh thần càng ngày càng phấn chấn, mắt tinh tai thính, ngay cả sức lực cũng nâng cao hơn nhiều.
Tôi còn hoài nghi là tôi đang hút tinh khí của anh nữa cơ.
Tôi gượng cười với ông ta, nói: “Đạo trưởng, đã muộn rồi, tôi còn phải nghỉ ngơi, không thể tán dóc cùng với ông rồi.”
Nói xong, tôi thẳng thừng kéo cửa cuốn xuống.
“Haiz. Phía ngoài của truyền tới một tiếng than thở: “Lại là một người dại dột bị ma quỷ mê hoặc.
Tôi xoa xoa mồ hội trên trán. Nếu như là một hai tháng trước đó vị đạo sĩ này xuất hiện, tôi nhất định sẽ xem ông ta giống như là Chúa cứu thế của đời mình, nhưng mà bây giờ tôi ngược lại có chút sợ hãi bọn họ.
Chuyện mà tôi gặp được trước đó ở thôn Lợi đều không phải là nằm mơ, tôi nhớ rất rõ ràng, trán của mình thu hút một con ác ma.
Kể từ đó, tôi cũng thấy qua vài con ma, ma ở trên đường còn nhiều vô số, thế nhưng trán của tôi không còn phản ứng giống như bị lửa đốt kia nữa.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình lại tăng lên. Tôi hiện tại có thể sử dụng chiêu “Lôi Thế” ba lần, nguồn sức mạnh ở lần sau còn mạnh hơn rất nhiều so với lần trước đó.
Trước kia tôi giúp đỡ ma nữ Văn Tú, cô ấy đã hóa thành linh khí hòa vào trong cơ thể của tôi để bảo đáp, lẽ nào trán của tôi cũng biến Đỗ Xuân Hương thành linh khí, bị cưỡng ép hấp thụ rồi sao?
Tôi có chút lo lắng, có lẽ chuyện Chu Nguyên Hạo chọn tôi, cũng đều không có đơn giản như vậy.
Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ, tôi có phải là quái vật gì đó hay không?
Hiện tại, ngay cả chùa miếu tôi cũng không dám bước vào nữa rồi.
Haiz, tôi thở dài bất đắc dĩ. Cho dù là như thế nào, ngày tháng về sau cũng phải sống tiếp. Tôi nhất định phải nhanh chóng trở nên mạnh mạnh vững vàng, nếu không tới lúc tôi biết được chân tướng, tôi sẽ vô cùng nguy hiểm.
Từ trong đống đồ hỗn độn, tôi tìm thấy quyển sách hiếm của bà nội để lại “Bí tịch bùa chú
Mở quyển bí tịch ra, tôi phát hiện bên trong quyển sách này ghi chép nhiều vô số các loại bùa chú, vô cùng đầy đủ, có thể nói là loại gì cũng có.
Trong sách, chuyện vẽ bùa chú, chất liệu giấy và chu sa đều có yêu cầu. Lá bùa bên ngoài rao bán cũng không phải là vô dụng, nhưng bùa được vẽ lên có tỷ lệ thành công vô cùng thấp, cho dù có thành công thì hiệu quả mang lại cũng không phải gọi là vô cùng lý tưởng.
Muốn vẽ ra một bùa chú tốt, những thứ này nhất định đều phải là tự mình chế tác.
Lá bùa này nhất định phải được chế tạo từ trúc xanh, kén tằm, vỏ cây dâu và vài loại dược liệu. Còn thuốc màu dùng để vẽ bùa cũng không phải là chu sa đơn giản, là dựa vào hơn hai mươi vị thuốc chế biến để tạo thành chu sa.
May mắn là bà nội cũng để lại cho tôi một vài thứ, bên trong cái rương kia có một chiếc hộp bằng giấy, lúc mở ra xem nhìn thấy trong đó có một cây bút lông. Thân bút được làm từ loại trúc tốt nhất, bên trên còn khắc họa tiết mây mù.
Đây là một cây bút Lang Hào, sở dĩ được gọi là bút Lang Hào, chính là được làm từ lông trên đuôi của con chồn. Chồn ở phương Bắc được gọi là Hoàng Bì tinh, là thứ đồ có linh tính.
Trong bút ký của bà nội có nói, lúc bà còn trẻ từng được giao phó đến phương Bắc, bắt được một con Hoàng Bì tinh hại người.
Con Hoàng Bì tinh đó vô cùng lợi hại, nghe nói là hơn hai mươi năm trước có thù oán với gia đình này, bây giờ trở về báo thù. Giam lỏng cả nhà mười ba người trong nhà, muốn giết từng người từng người một
Bà nội đánh nhau với con Hoàng Bì tinh đó ba ngày ba đêm, cuối cùng giết được nó, sau đó lấy cái đuôi của con Hoàng Bì tinh đó làm nên cây bút Lang Hào này.
Đây chính là của quý.
Bà nội cũng không để lại lá bùa,thành phố Hà Thành đều là sương mù, nơi này bệnh thấp nặng nề, lá bùa tồn tại không được bao lâu, nhất định phải làm tại chỗ.
Bà lưu lại tỉ mỉ phương pháp chế tạo.
Tôi đến cửa tiệm thuốc bắc mua hết những nguyên liệu kia một thứ một ít. Thuốc ở mấy tiệm thuốc bắc bây giờ đều không có rẻ, mấy thứ đồ như thế ấy vậy mà tốn mất của tôi mười bảy mười tám triệu rồi.
Vừa về tới nhà, tôi đã bắt đầu mò mẫm.
Đầu tiên là chế tạo lá bùa, tôi giã nát hết toàn bộ chỗ thuốc bắc, tổn sức lực của ba bò chín trâu mới có thể giã nát đống thuốc đó, tiếp đó rải đống bã thuốc nhầy nhụa nặn thành từng khung trên tấm mành bằng lưới đem phơi ở ban công, sau đó dùng vật nặng chắn lại, mệt đến nhễ nhại mồ hôi.
Làm thuốc màu còn phức tạp hơn, mỗi một công đoạn đều không thể sai phạm. Lúc nồi nước màu đỏ tươi được tôi chế biến thành một khay chất lỏng nhỏ sền sệt, trời cũng đã sáng rồi.
Tôi ấy vậy mà mò mầm ở trong bếp suốt cả một đêm.
Tôi tìm một cái vỏ hộp kem cũ của hãng Innisfree đã dùng hết, đổ chất lỏng đó vào. Đợi đến lúc chất lỏng đọng lại, sau đó cất giữ ổn thỏa lúc cần dùng thì nhỏ vào một vài giọt nước cho tan ra là được rồi.
Mà mấy lá bùa kia còn cần phải phơi nắng mấy ngày nữa mới có thể thành hình, tôi lại đến chợ gỗ mua một ít gỗ từ cây đào.
Cây đào tốt nhất là loại có trăm năm tuổi, đáng tiếc bây giờ làm gì có đồ tốt như thế nữa, ước chừng mười năm tuổi là tốt lắm rồi.
Chất gỗ của cây đào tinh tế, thân cây có mùi thơm ngát, nhưng cũng không thích hợp để làm đồ gia dụng. Gỗ trong chợ đều là dùng để làm đồ mỹ nghệ, tôi chọn một ít, cũng không đắt lắm, gần bốn triệu một mét vuông.
Tôi tìm một người thợ mộc bảo anh ta bào gỗ cây đào đó thành từng miếng to bằng lòng bàn tay, sau đó mang về nhà bắt đầu vẽ bùa.
Tôi chọn một thuật chú đuổi quỷ đơn giản nhất, nhớ kỹ hình vẽ trong lòng, lại ngẫm thêm một lần ở trong đâu.
Chắc ăn không để sót một công đoạn nào, tôi lấy lại bình tĩnh cầm lấy bút lông, nhúng một ít thuốc màu, nhắm mắt lại, cảm nhận được một dòng “khí” ở trong cơ thể.
Lúc tôi còn bé, bà nội đã dạy cho tôi cách thức dẫn khí, nhưng tôi vẫn luôn không thể cảm nhận được “khí” đó, cứ luôn cho rằng đó là loại hình khí công.
Thế nhưng, kể từ sau khi cùng với Chu Nguyên Hạo gì đó, tôi ấy vậy mà thỉnh thoảng lại có thể cảm nhận được “khí” đang tồn tại.
Ngày đó sau khi tôi hấp thụ linh khí từ ác ma Đỗ Xuân Hương, cái cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Tôi dựa theo cách thức trong trí nhớ, dẫn luồng khí đó vận hành một vòng ở trong người, sau đó luôn ngón tay qua đầu bút vẽ lên miếng gỗ cây đào.
Đường nét đỏ tươi trượt đi rất nhanh trên miếng gỗ cây đào, liền mạch không ngắt. Hiện tại đã sắp hoàn thành rồi, thế nhưng ở khoảnh khắc nét bút cuối cùng được vẽ xuống: luồng bên trong cơ thể đột nhiên bị đứt rồi.