Gương mặt của Văn Diên Ương càng khó coi hơn, thản nhiên nói: “Ông cụ Chu đã từng bàn với ông nội tôi về chuyện cưới xin của chúng tôi.”
“Vậy Nguyên Hạo đã bàn với cô chưa?” Tôi hỏi.
Văn Diên Ương lạnh nhạt nhìn tôi không nói gì, tôi nói: “Vậy thì đúng rồi còn gì, đã đọc qua luật hôn nhân chưa? Điều một: Hôn nhân tự do. Thức tỉnh đi, Đại Thanh đã tàn vong rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt.”
Văn Diên Ương cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, cười lạnh một tiếng: “Vậy thì chúng ta cứ đi mà xem.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Chạy có được không?”
Diệp Vũ Lăng lại bị tôi chọc cười, vỗ vào vai tôi: “Khương Lăng à, không ngờ rằng cậu lại có tế bào hài hước như vậy đấy.”
Văn Diên Ương hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
VietWriter.vn
Đột nhiên, tôi giống như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại: “Có người!”
Diệp Vũ Lăng kinh ngạc, sợi tơ nhỏ màu đỏ bắt đầu quấn lên cổ tay.
Trong giây lát, trên vách tường đối diện mọc ra vài rễ cây, đâm về phía mấy người chúng tôi.
Diệp Vũ Lăng vừa giơ tay, sợi ra màu đỏ bay ra, vắt đứt một đoạn rễ cây, tôi bước về sau mấy bước, cũng rút đao ngắn ra, cổ tay tung lên, không ngừng chém rễ cây.
Dần dần, tôi bị rễ cây ép đến góc tường.
Đúng lúc tôi lại chém đứt một rễ cây nữa, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có đồ vật gì đó, tiếp theo, hai cánh tay thò ra từ bức tường đằng sau, ôm mạnh lấy eo của tôi.
Tôi còn chưa kịp hét lên một tiếng, đã bị hai cánh tay ấy kéo vào trong vách tường.
“Khương Lăng!” Tôi nghe thấy tiếng gọi của Diệp Vũ Lăng, sau đó thì không nghe thấy gì nữa, cảm giác ấy như là đột nhiên bị kéo vào vũng xi măng chưa khô vậy, gương mặt bị che lại, cả thế giới chỉ còn lại bóng tối.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, cơ thể bị một đoạn rễ cây quấn chặt lấy.
Tôi vùng vẫy một lúc, không thoát ra được.
“Đừng uổng phí sức lực nữa, cô không thoát được đâu.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Nguyên Chính đang ngồi trên ghế ở bên cạnh, trong tay xách một cái lồng quấn đầy cành cây, trong lồng là một con bọ cánh cứng màu vàng.
“Kim giáp tướng quân!” Tôi kinh ngạc.
“Đây là côn trùng của cô sao?” Chu Nguyên Chính đặt cái lồng lên bàn, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Là thứ đồ vật tốt, tiếc là cấp quá thấp, tình cờ cành cây của tôi là khắc tinh của nó.”
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện đây là một cửa hàng đồ cổ, cánh cửa đóng chặt, ánh đèn sáng rực trên đầu, không có gió, thế nhưng nó vẫn đong đưa nhẹ nhàng, ngọn đèn mờ tối, kéo dài cái bóng của hai chúng tôi.
“Cậu bắt tôi đến sao?” Tôi chau mày hỏi.
Chu Nguyên Chính đắc ý nói: “Không ngờ tới đúng không, không phải cô nói tôi mãi mãi không thể thắng được Chu Nguyên Hạo sao? Thế nhưng tôi lại có thể bắt được cô dưới mí mắt của anh ta.”
Sau lưng tôi có luồng khí lạnh như con rắn bò lên, tôi không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Thực lực của Chu Nguyên Chính lại mạnh như thế này!
Trước đây quả thực tôi đã xem thường cậu ta, cậu ta lại có thực lực trung cấp tam phẩm, vừa lúc áp đảo tôi.
Hơn nữa, cậu ta còn có một kỹ năng rất kỳ lạ, có thể điều khiển cây cối, còn có thể xuyên tường!
Cậu ta thật sự là giấu tài sao.
Tôi điều động linh khí trong cơ thể, muốn ra một chiêu sư tử gầm, gầm cho cậu ta ngất trước rồi nói sau, ai ngờ tôi lại không cảm giác được linh khí, đã có đồ vật gì đó phong bế kinh mạch của tôi.
“Đừng phí sức nữa.” Chu Nguyên Chính nói: “Tôi đã trồng một hạt giống trong người cô, hạt giống đã mọc thành chạc cây, phong bế kinh mạch của cô lại, bây giờ không sử dụng được kinh mạch đâu.”
Tôi tức đến mức run rẩy, hừ lạnh một tiếng: “Lúc đó Chu Nguyên Hạo không ở cạnh tôi, cậu thắng cái gì chứ.”
Chu Nguyên Chính đứng lên, từ từ bước về phía tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi nói: “Sự trả thù của tôi, còn vẫn chưa kết thúc đâu, cô hoảng loạn cái gì chứ?”
Cậu ta đứng thẳng lên, bước chậm quanh người tôi một vòng, nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh trai luôn giành được đồ vật tốt nhất, bất luận là thuật pháp hay sách quý, là đan dược hay pháp khí, đều là anh ta chọn trước, bởi vì anh ta chính là thiên tài ngàn năm mới có được, ông nội cưng chiều anh ta, anh ta muốn có cái gì thì có cái đấy. Lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm, sau này, tôi nhất định sẽ cướp hết lại đồ vật của anh ta.”