Tư Hoàng Lăng nói không nên lời.
Tôi nói: “Đội trưởng Tư à, hay là như thế này Lanh sẽ đợi tôi ở cổng làng, tôi sẽ vào xem có chuyện gì không, tôi sẽ lập tức nói với anh, anh sẽ gọi quân tiếp viện, nếu như gọi người tới rồi mà không có vấn đề gì, vậy thì không hay lắm”
Tư Hoàng Lăng nói: “Vậy thì tôi sẽ vào với cô.”
Tôi nhớ tới bà nội, bà nội ở trong sách nói qua, cảnh sát có tinh thần chính trực đặc biệt là những người như Tư Hoàng Lăng, người xuất thân từ quân đội, sự nghiệp của họ rất phát đạt, đó là khi tinh thần chính trực mạnh mẽ, những con ma bình thường không dám đến gần.
Về phần cương thi lần trước cũng không tính vào trong đó, huống chi là con cương thi vô cùng lợi hại.
Vì vậy, tôi không từ chối, chúng tôi bàn bạc và tôi cùng Tư Hoàng Lăng và Dương Khái Lâm vào, cô cảnh sát trẻ Phạm Thảo My ở lại bên ngoài, nếu có gì bất thường, cô ấy sẽ lập tức gọi quân tiếp viện.
Chúng tôi đi bộ vào làng, điều kỳ lạ là ngay khi bước vào làng, không còn sương mù nữa.
Bên ngoài làng, sương mù bao phủ, tôi nhìn lại lối vào làng, chỉ thấy một đường viền mơ hồ.
Ngôi làng rất yên tĩnh.
Dân ở thôn Lợi, trừ những người làm việc bên ngoài, chỉ có khoảng hai trăm người trông thôn, tuy có ít người nhưng tất cả đều sống trong ngọn núi này, không thể quá yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng chó sủa.
Tư Hoàng Lăng và những người khác không mang theo vũ khí, vì vậy họ chỉ có thể tìm một thanh gỗ và cầm chúng trên tay.
Cửa của mọi hộ gia đình trong làng đều đóng, chúng tôi nhìn vào từ cửa sổ, không có ai bên trong.
“Mọi người đều ở nhà họ Nhiễm hay sao?” Dương Khải Lâm hỏi: “Tôi đã đến đây một lần, tôi biết nhà họ Nhiễm ở đâu. Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem”
Nhà của ông Nhiễm rất dễ tìm, chắc chắn nó là căn nhà khang trang to cao kia rồi.
Ở đây trước cửa nhà nào cũng có sân, sân nhà ông Nhiễm rất rộng, cổng sắt to không khóa, Dương Khải Lâm vừa đẩy cửa đi vào, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng dừng lại, nhanh chóng hô lên: “Chờ đã!”
VietWriter.vn
Nhưng đã muộn một bước, anh ta đã đẩy cánh cửa sắt ra.
Tôi cảm thấy một luồng tử khí mạnh mẽ xộc đến.
Trong sân có mấy chục cái bàn đãi tiệc, đều là chật kín người, người trong thôn đều ở đây.
Cảnh tượng thật kỳ lạ và đáng sợ.
Khi cánh cửa vang lên, dân làng đều quay lại, ba chúng tôi thở hổn hển.
Những người đó đều là ma!
Mặt xanh tím, môi thâm đen, mắt đỏ hoe, trông rất ghê.
“He he he..” Khi nhìn thấy chúng tôi, tất cả họ đều cười, tiếng cười nghe vô cùng đáng sợ, khi họ cười, màu đen trên khuôn mặt của họ chảy ra thành dòng.
Một giọng nói khiến người ta nổi da gà chợt vang lên, một bóng ma từ sau cánh cổng sắt bước ra, anh ta cũng ăn mặc như dân làng, xấu trai lắm, còn thiếu hai chiếc răng cửa, trông như một kẻ ngốc, tay cầm một cái rìu… đang cười với chúng tôi.
“Chạy ngay đi!” Tôi hét lên, và cả ba chúng tôi quay đầu chạy về phía cổng làng.
Dương Khải Lâm vừa chạy vừa phát run, nói: “Những… những người lúc nãy, là, là ma?”
Thôn không lớn, vừa nhìn đã thấy lối ra, có thể nhìn thấy bóng dáng của Phạm Thảo My bên ngoài, nhưng chúng tôi nhận thấy rằng màn sương mù giống như một bức tường và chúng tôi không thể thoát ra được.
Chúng tôi trong thôn đã lớn tiếng gọi Phạm Thảo My, Phạm Thảo My đang chơi điện thoại của cô ấy, cô ấy nhìn thoáng qua vào trong làng và sau đó cúi đầu xuống tiếp tục chơi.
Cô ấy hoàn toàn không thể nhìn thấy chúng tôi, cũng như không thể nghe thấy giọng nói của chúng tôi.
“He he he he” Một tiếng cười khủng khiếp vang lên từ phía sau, con ma như kẻ ngốc đã đuổi theo chúng tôi, chiếc rìu kéo lê trên mặt đất, tạo ra một âm thanh xoạt xoạt ken két.
Dương Khái Lâm muốn thể hiện trước mặt Tư Hoàng Lăng, anh ta hét lên và lao lên với cây gậy.
“Quay lại đi!” Vẻ mặt Tư Hoàng Lăng thay đổi và hét lên.
Dương Khái Lâm dùng gậy đánh vào đầu con ma, nhưng không trúng gì, cây gậy xuyên qua, trọng tâm không ổn định, và anh ta đã ngã xuống trước lưỡi rìu của con ma.
Con ma cầm rìu cười dữ tợn hơn, nó dần nâng rìu lên.
Tôi nắm lấy một nắm chu sa vẩy vào mặt con ma cầm rìu, nó hét lên, che mặt và lùi lại. Tư Hoàng Lăng nhân cơ hội nắm lấy cổ áo sau của Dương Khải Lâm kéo anh ta trở lại.
Kể từ sự cố lần trước ở khu nhà Hoa Anh Đào, tôi vẫn luôn luôn mang theo một ba lô bên mình, trong đó có chu sa, máu chó đen, bùa hộ mệnh, vận vân…
Mặc dù chu sa rất hữu dụng, nhưng nó không khiến con ma rìu chịu quá nhiều sát thương, trên mặt nó có những vết sẹo đã bị thời gian ăn mòn, nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách giận dữ.
Nó cầm rìu và muốn lao tới, nhưng có vẻ hơi lo lắng trước Tư Hoàng Lăng.
Trong lòng tôi chợt có động, tôi nói với Tư Hoàng Lăng: “Cởi áo ra”
Tư Hoàng Lăng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi lo lắng: “Tôi sẽ giải thích cho anh sau, anh cứ cởi áo ra trước đã”
Tư Hoàng Lăng phải cởi áo để lộ cơ bắp cuồn cuộn và làn da màu lúa mạch, sau khi xuất ngũ, anh ấy đã tập luyện suốt thời gian qua nên rất giữ dáng và cơ bụng tám múi hoàn hảo.
Tôi nhìn thấy trên ngực anh ấy có hình âm dương bát quái màu đỏ thẫm.
Con ma rìu lộ ra vẻ sợ hãi và lùi lại một bước.
“Có chuyện gì vậy?” Tư Hoàng Lăng hỏi tôi.
Tôi nói: “Yêu ma sợ bát quái, âm dương bát quái trấn ác thiên hà vạn vật, mà trong mỗi nhân thể đều sẽ có một cái bát quái ở trước ngực, một người chính trực thì uy lực của bát quái sẽ rất mạnh, nếu có tà niệm, bát quái sẽ biến mất, người trẻ tuổi cường tráng, chính nghĩa, lại có quan khí trên người, bát quái trên ngực có khí phách rất mạnh, có thể xua đuổi tà ma.”
Chắc chắn rồi, con ma rìu lưỡng lự một hồi, tỏ vẻ không dám nữa, rồi nó cầm rìu quay đi.
Dương Khải Lâm nhìn thấy anh ấy như vậy thì cũng lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, nhưng màu đỏ xích trên ngực anh ta rất mờ.
Đứng ở lối vào của ngôi làng này cũng không phải là cách, cho nên chúng tôi tìm thấy một ngôi nhà không khóa cửa, vào trong đó nghỉ ngơi và bàn bạc xem nên làm gì.
“Chuyện gì đã xảy ra ở ngôi làng này? Sao cả ngôi làng đều trở thành ma hết vậy?” Tư Hoàng Lăng cau mày và nói.
Dương Khải Lâm sắc mặt tái nhợt, nói: “Nói như vậy, không phải là bởi vì hai trăm người trong thôn đều đã chết sao? Chuyện này, đây là một vụ án lớn”
Vẻ mặt của Tư Hoàng Lăng ảm đạm: “Nếu đã là vụ lớn như vậy thì không giấu được bên thành phố đâu, lúc đó bên trên sẽ cử một xuống xử lý.”
Tôi ngắt lời họ: “Đây không phải là một vụ án giết người bình thường. Ngay cả khi quân đội Nhật Bản xâm lược đất nước ta năm xưa, chúng giết người hàng loạt, oán khí đầy trời, mọi người cũng không thể biến hết thành ma, chắc chắn mọi chuyện ở đây cũng không đơn giản như vậy.”
Thực ra, điều tôi muốn nói là, điều chúng ta nên lo lắng bây giờ là số phận của chúng ta đúng không?
Tư Hoàng Lăng nhìn tôi: “Ý của cô là gì?”
Tôi hỏi Dương Khải Lâm: “Có truyền thuyết nào lưu truyền ở Thôn Lợi này không?”
Dương Khải Lâm vò đầu bứt tóc: “Cô hỏi tôi, tôi mới nhớ ra, lúc vào thôn hai người có thấy một tấm bia đá không?”
Tư Hoàng Lăng và tôi gật đầu.
“Tấm bia đá đó là từ một tảng đá lớn” Dương Khải Lâm kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về tấm bia đá đó.
Vào cuối thời nhà Triệu và đầu nhà Đinh, Việt Nam đang hỗn loạn, lúc đó có một quân phiệt tự xưng là Đại Tây Vương, ông là một kẻ cuồng sát và giết rất nhiều người ở nơi đây, sau đó quân triều Định lại đến tiếp tục thảm sát, còn tàn ác hơn vị Đại Tây Vương kia rất nhiều.
Dương Khải Lâm đã nghe những người già ở khu vực này kể lại rằng Thôn Lợi là một nơi phải chịu thảm sát vào thời điểm đó, cũng lạ là khi Đại Tây Vương kia xua đuổi tất cả dân làng đến ngọn núi này để tàn sát họ, rồi chôn tại chỗ, quân Đinh cũng đã tàn sát họ ở đây, vẫn chôn xác họ ở đây.
Tôi không biết có bao nhiêu xác chết được chôn ngọn núi này, sau khi tổ tiên của dòng họ Nhiễm đến đây, thấy đất đai màu mỡ họ đã định cư ở đây, nhưng những chuyện kỳ quặc lần lượt xảy ra như đồ ăn ở nhà bỗng chốc hóa thành phần không rõ nguyên nhân, hay là đột nhiên thấy từng đoạn thân thể tay, chân tách rời, còn có cả đầu người.
Tổ tiên của gia đình nhà họ Nhiễm đã mời một đạo sĩ có pháp lực cao, sau khi đạo sĩ thực hành phương pháp, ông ta đã phong ấn tất cả những con ma dưới lòng đất, sau đó xây dựng một đài tưởng niệm ở lối vào thôn.
Cái tên Thôn Lợi cũng do một đạo sĩ đặt tên, ông đã khắc tên thôn lên bia đá và sau lưng có khắc hình bùa chú, đặc biệt để trấn áp những oán khí không tang này.
Tôi sững người một lúc và nói: “Mặt sau của tấm bia đá không hề có ấn chú pháp lực nào hết”