Trong miệng nó bốc ra một làn khói dày đặc, đầu người trên lưng đau đớn không ngớt, dường như thấy chúng tôi không dễ động vào nên nó lập tức quay người chạy sâu vào trong hang.
Tôi muốn đuổi theo, Chu Nguyên Hạo ngăn lại: “Em ở lại đây, anh đi cho.”
Tôi lo lắng: “Có hai con nhện đầu người, một con cái và một con đực. Một mình anh có thể đối phó với cả hai đứa chúng nó không?”
Chu Nguyên Hạo cười khẽ một tiếng: “Con nhện đầu người này chỉ ở cấp quỷ nhiếp thanh mà thôi, ở trước mặt anh vẫn còn kém tắm lắm.”
Nói xong, bóng của anh lóe lên, xuất hiện cách đó hơn mười thước, lại lóe lên, dần dần không nhìn thấy ở trong động sâu.
Tôi dẫn quân sĩ ra khỏi hang, mặc dù quân sĩ bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, không đến nửa tiếng sau, Chu Nguyên Hạo bước ra khỏi hang với hai chuỗi hạt màu trắng trên tay, mỗi một viên lớn chừng bằng quả óc chó.
“Đây là bản mệnh kết tinh của hai con nhện đầu người.” Chu Nguyên Hạo nói: “Thu lại đi, mang về luyện hóa, có thể có được kỹ năng mới”.
VietWriter.vn
Tôi gật đầu và cất nó vào túi bên người.
Lúc này, những quân sĩ này đã hoàn toàn bị chúng tôi thuyết phục rồi, chúng tôi bảo họ đi về phía đông, họ không bao giờ đi về phía tây.
Sau tất cả, chúng tôi là hy vọng duy nhất của họ để sống sót trở về.
Chặng đường sau đó khá suôn sẻ, nhưng tôi thấy rằng càng đến gần hang Đuổi Gió thì thực vật trong rừng càng kỳ dị. Một số là thực vật địa phương đã bị đột biến, một số là thực vật bản địa ở địa ngục, và thậm chí còn có cả kho tàng vật chất có thể dùng để luyện đan.
Lông mày của tôi ngày càng nhíu chặt hơn, đây chắc chắn không phải là một lối đi bình thường dẫn đến địa ngục, bên trong hang Đuổi Gió này chắc chắn đã xảy ra tai nạn gì đó rất đáng sợ.
Đa Đa dẫn chúng tôi đi, cuối cùng cũng đến thung lũng, trước khi vào thung lũng phải đi qua một con đèo, Đa Đa dừng lại trước đèo và sủa vào bên trong một trận.
Tôi nhìn lên thung lũng và thấy một cây mây mọc ở chân đèo, cây mây gần như trở thành một rào chắn, bịt kín con đèo.
Sa Dương định nhờ người chặt những cây mây đó, nhưng tôi đã ngăn họ lại: “Khoan đã, đây không phải là cây mây bình thường.”
Nói xong, tôi nhặt một hòn đá trên mặt đất và ném nó vào cây mây. Đá va vào cây mây, cây mây chuyển động điên cuồng giống như có vô số con rắn trên đó, cuốn chặt hòn đá vào bên trong cây.
Sắc mặt của Sa Dương càng trở nên khó coi, tôi cau mày. Đây là cây mây đen của địa ngục. Nó có sức tấn công rất mạnh, một khi bắt được bất kỳ sinh vật nào, hạt của nó sẽ được gieo vào cơ thể sinh vật đó và hấp thụ linh khí của sinh vật đó, loại này phát triển trong cơ thể sinh vật còn mạnh hơn vi rút.
Tôi bình tĩnh nói với Sa Dương và những người khác: “Tất cả mọi người cứ ở bên ngoài hang Đuổi Gió.
Nhớ là đừng chạm vào những cây mây leo đó.”
“Nhưng, nhiệm vụ của chúng tôi là…” Sa Dương cau mày, tôi ngắt lời anh ta: “Anh cũng đã thấy quái vật trên con đường này không phải thứ anh có thể đối phó được, và tôi không thể để anh hy sinh vô ích.”
Sa Dương im lặng. Tôi lấy chu sa, sợi chỉ đỏ và lá bùa ra, bắt đầu vẽ trận pháp xung quanh chúng rồi để chúng đứng trong trận đồ đó, các câu bùa chú trên đó khi trận đồ được vẽ xong sáng lên từng cái một, vô cùng tráng lệ.
“Trước khi chúng tôi ra, mọi người nhất định không được rời khỏi trận đồ này.” Tôi nghiêm mặt nói với họ.
Sa Dương gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cô bảo trọng nhé.”
Tôi quay đầu nói với Khương Kha : “Em cũng ở lại đi.”
Khương Kha lập tức nắm lấy cánh tay của tôi, kiên quyết nhìn tôi: “Chị à, em sẽ không bao giờ rời xa chị đâu. Cho dù chị có bỏ rơi em ở đây, em cũng sẽ đi theo chị.”
Tôi vội vàng nói: “Không được, nhà họ Khương chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi, nếu chị không ra ngoài được thì ít nhất nhà họ Khương còn có em chèo chống.”
Khương Kha đáng thương nhìn tôi: “Chị ơi, nếu chị thật sự không thoát ra được, chị cho rằng em có thể bình an vô sự bước ra khỏi rừng Song Vận này sao?”
Tôi không nói nên lời, quả thực với sức mạnh nhất phẩm của mình, em ấy không thể vượt qua sự truy đuổi và đánh chặn của đám xác ướp đó.
“Được.” Tôi cầm tay cậu ấy: “Đã vậy, nhà họ Khương chúng ta chỉ còn lại hai người, chúng ta sẽ sống chết có nhau.”
Cậu ấy gật đầu lia lịa.
Tôi quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, anh ấy cười nhạt: “Thế nào? Em muốn khuyên anh trở về à? Sau đó anh cứ thế giương mắt nhìn em mạo hiểm vì người đàn ông khác sao?”
Mùi ghen tuông nồng nặc trong lời nói của anh ấy khiến tôi không nói nên lời.