“Bụp.”Sợi dây chuyền trong tay tôi rơi xuống đất, tôi lấy lại tinh thần từ trong những ký ức xa xôi, trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
Ký ức đó không phải của tôi, là Trân Nương.
Tôi nhặt sợi dây chuyền lên, nó là thứ mà sinh thời Trân Nương yêu thích trân trọng nhất, bởi vì tưởng niệm quá sâu, cho nên ký ức của bà ấy còn lưu lại trong viên ngọc trai này.
Tư Không Uy Viễn, chính là cương thi sao?
Hóa ra, hắn và tổ tiên Trân Nương của tôi có một đoạn tình cảm sâu đậm như vậy, một khi đã như vậy, sao Tư Không Uy Viễn lại có thể trở thành cương thi?
Trân Nương giết hắn, là vì trừ ma bảo vệ sao?
VietWriter.vn
Trong lòng tôi bỗng nhiên đồng cảm với Tư Không Uy Viễn, tôi vội vàng cắn cắn môi, không được, tôi không thể đồng cảm với hắn, hắn đã giết nhiều người như vậy.
Hiện tại hắn đã không phải là tướng quân anh tuấn mấy trăm năm trước, chỉ là một con quái vật với bản năng giết chóc.
Sầm.
Cánh cửa được mở ra, cương thi xuất hiện ở cửa, tôi hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã xổm trên mặt đất.
Bước chân của hắn trầm ổn đi vào, bỗng nhiên một cái thoáng hiện, xuất hiện trước mặt tôi, bóp lấy cổ tôi, kéo tôi lên.
Tôi hoảng sợ nhìn hắn: “Anh, anh muốn làm gì?”
Cương thi lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Trân Nương, vì sao cô muốn giết tôi? Bởi vì tôi là cương thi sao?”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, hắn đã nhận lầm tôi là Trân Nương, có lẽ là do tôi và Trân Nương có cùng huyết mạch, có lẽ ngoại hình cũng rất giống. Nếu tôi nói với hắn, tôi không phải Trân Nương, có thể hắn sẽ trực tiếp giết tôi hay không?
“Nếu cô ghét bỏ tôi là cương thi.” Cương thi lạnh lùng nói, “Tôi cũng sẽ biến cô thành cương thi.”
Nói xong, hắn ấn tôi xuống mặt đất, hé miệng, trong miệng lại mọc ra hai cái răng nanh, giống như quỷ hút máu người của nước ngoài, cúi đầu cắn lên cổ cắn tôi.
Tôi sợ tới mức đái ra quần, trong tình thế cấp bách lớn tiếng kêu: “Không được, Tư Không Uy Viễn, không được cắn tôi.”
Động tác của hắn dừng lại, không cắn tiếp, mà nâng thân mình lên, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi thấy có cửa, lấy lại bình tĩnh, Tư Không Uy Viễn này bị đè ở phía dưới gương bát quái trấn thi lâu như vậy, thần trí còn không phải rất thanh tỉnh, nói cũng không nói nhanh nhẹn, nếu tôi đánh không lại hắn, giống như cách đã lừa gạt hắn, tóm lại mạng sống quan trọng.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Thiếu Trạch, tôi, không phải tôi muốn giết anh, anh cũng biết, tôi là người tu đạo, anh thành cương thi, giết chóc là bản năng, tôi làm tu sĩ, phục ma bảo vệ đạo là thiên chức của tôi, sở dĩ tôi ra tay với anh, là bởi vì tôi không muốn biến anh thành quái vật không phải người không phải quỷ.”
Tôi vươn tay, tình cảm vuốt ve gương mặt hắn: “Thiếu Trạch, tôi thích anh như vậy, sao có thể giết anh?
Anh xem, đến cuối cùng tôi vẫn không giết anh, mà trấn áp anh dưới gương bát quái trấn thi, vì, có một ngày có thể khiến anh biến trở về thành người. Cho dù không thể, cũng muốn linh hồn anh tiến vào lục đạo luân hồi, làm người một lần nữa ……”
Hắn lạnh lùng nói: “Là cô luyện tôi thành cương thi.”
Cái gì?
Lúc ấy tôi đã kinh ngạc sợ hãi.
Là lão tổ tông của tôi luyện ông lớn này thành cương thi? Sao bà ấy có thể làm loại chuyện này? Luyện thi là chuyện sai trái không thể tha thứ mà, phải bị trời phạt mà!
Lẽ nào Trân Nương yêu hắn quá sâu đậm, không nỡ để hắn chết, cho nên mới đem linh hồn của hắn phong ấn bên trong cơ thể, luyện thành cương thi, do đó cùng hắn bên nhau lâu dài?
Oh fuck! Có nhầm lẫn gì hay không vậy, lão tổ tông này của tôi sao có thể như thế nào không phong ấn theo lẽ thường mà luyện chế thành một cương thi, con mẹ nó biến thành cương thi, âm đức cả đời bà hàng yêu trừ ma có được tất cả đều đi theo, còn thiệt thòi không ít.