Tối hôm đó Thập Nhất nhận được thông báo từ một trong hai tên đàn em gửi đến.
Đó là hình ảnh Vương Gia Hải dìu cô gái tên Thanh Thanh lên xe taxi, trông cậu ta vẫn còn khá tỉnh táo, kèm với một tin nhắn:
"Hai người đó đã trao đổi phương thức liên lạc."
Thập Nhất không trả lời chỉ gửi lại cho cậu ta một phong bao lì xì rồi nhanh chóng đi ngủ.
Ngày hôm sau gặp mặt ở trường, Vương Gia Hải vẫn thỉnh thoảng lại nhìn xuống cô cười cười như cũ.
Hắn có lẽ rất tự tin vào gương mặt bảnh bao của mình.
Thập Nhất đang nhìn thì có một bàn tay đưa lên che chắn tầm mắt, cùng với giọng nói của Mạc Lâm:
"La Kỳ Kỳ.
Tôi bảo chị giải bài tập toán đi mà."
Thập Nhất thu lại ánh nhìn, nói với hắn: "Cậu đang bóc lột sức học tập của tôi đấy.
Giờ giải lao cũng phải cắm đầu vào sách, bộ cậu không mệt hả?"
"Thay vì lãng phí thời gian, tôi dùng nó để học có gì là sai?"
"Vậy cậu cũng có thể làm cái khác để không lãng phí, ví dụ như… ngắm tôi chẳng hạn."
"Xùy.
Ngắm chị thì được ích lợi gì?"
"Tôi rất đẹp mà." Thập Nhất đưa mặt mình lại gần, "Cậu nhìn kỹ xem, không lãng phí đâu.
Có khi cậu lại nhanh chóng rơi vào lưới tình đó."
Mạc Lâm vội vàng nhìn ra xung quanh, cô gái này nói chuyện chẳng biết để ý địa điểm gì cả.
Cô ta không sợ người khác nghe được rồi tung tin đồn bậy bạ à?
Nhìn bộ dạng lo lắng của Mạc Lâm, Thập Nhất mới nói: "Cậu sợ gì chứ? Chúng ta cũng đâu có thiếu tin đồn."
Bởi vì hai người bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau nên tin đồn hẹn hò đã sớm nổ ra trong đám học sinh năm nhất.
Đáng lẽ khi tin đồn nổ ra Thập Nhất phải có nhiều sự bắt nạt hơn nhưng mọi chuyện lại khá im ắng từ sau vụ cô nữ sinh trong lớp kia.
Chẳng lẽ thiếu gia Mạc Lâm của chúng ta đã hết sức hấp dẫn với nữ sinh rồi?
Mạc Lâm không biết suy nghĩ của Thập Nhất, hắn nói với cô: "Mấy tin đó đều vô căn cứ nên không đáng sợ.
Nhưng chị cứ không biết giữ mồm miệng như thế thì sẽ phải lên gặp giáo viên đấy."
"Không sao.
Đến lúc đó tôi bảo vệ cậu."
"Thôi khỏi, chị tự bảo vệ chính mình đi."
Hai người Mạc Lâm và Thập Nhất đang nói chuyện thì Vu Tiểu Ân đi tới, hình như hắn phải họp hành gì đó với hội trưởng để chuẩn bị lễ hội trường.
Sau khi Mạc Lâm đi khỏi, Vu Tiểu Ân ngồi xuống cạnh Thập Nhất, chủ động bắt chuyện với cô: "Chị Kỳ Kỳ, dạo này việc học của chị với Mạc Lâm tốt chứ?"
Nữ chính đột nhiên quan tâm một nhân vật phụ như cô khiến Thập Nhất sợ hãi.
"Vẫn bình thường."
"Dạo này Mạc Lâm thường xuyên bị thầy Chu mắng vì không làm bài tập ôn thi học sinh giỏi.
Chị Kỳ Kỳ nếu có thể hãy nhắc nhở cậu ấy nhé.
Vì kỳ thi cũng sắp đến gần rồi."
Nghe sơ qua thì có vẻ là lời lẽ tốt đẹp giữa bạn học đấy, nhưng sao lại giống như đang muốn nhắc nhở cô vậy?
Vì giúp đỡ cô nên Mạc Lâm đã tốn rất nhiều thời gian và không thể làm tốt việc học của mình như trước.
Ý là như vậy phải không?
Nữ chính à, cô có hơi lệch tông khỏi nhân vật thiện lương, ngay thẳng trong truyện rồi đấy.
Thập Nhất đột ngột đặt câu hỏi: "Vu Tiểu Ân, cô thích Mạc Lâm à?"
Nữ chính sau khi bị bất ngờ bởi câu hỏi thì bắt đầu nhìn ngang liếc dọc trả lời: "Không có."
Thái độ này chính là đang nói dối.
Xem ra cốt truyện mà Thập Nhất nhận được cũng không hoàn toàn chính xác.
Hoặc là sự xuất hiện của cô đã gây ra sự thay đổi này.
"Nếu cô đã nói không có thì nhớ kỹ câu trả lời này đấy."
Vu Tiểu Ân bối rối đứng dậy, không dám tiếp tục ngồi nói chuyện với Thập Nhất nữa.
[Ký chủ… giờ cô bắt đầu làm tình địch với nữ chính rồi đó hả?]
Đại Thần hóng chuyện hứng khởi ngoi lên.
[Tình địch? Hờ… Cô ta chưa có phúc phận đó.]
[Cô nói cứ như chắc chắn Mạc Lâm không có chút gì với cô ta vậy? Cô quên hắn đang là nam phụ trong thế giới này à?]
[Người của ta nếu như dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thiết lập nhân vật rồi đi thích Vu Tiểu Ân thì ta cũng nên thay một người khác rồi.]
Mà người do cô lựa chọn không thể nào kém cỏi như vậy được.
[Ngươi không biết mắt sư phụ ta rất tốt sao? Mà ta là học trò giỏi nhất của ngài ấy.]
Với sự tự tin ấy, Đại Thần châm lửa đốt nhà không thành công chỉ đành lui xuống.
Lúc Mạc Lâm quay lại, Thập Nhất không nhắc tới việc của Vu Tiểu Ân với hắn.
Hoàn toàn vứt nó ra sau đầu.
Hôm đó Mạc Lâm lần đầu tiên cùng Thập Nhất đi ăn trưa mà không phải vứt cô lại như trước đây.
Điều này cho thấy hắn đã bắt đầu không quan tâm đến ánh nhìn xung quanh.
Nhưng ngoài Mạc Lâm ra, trên bàn còn có thêm sự hiện diện của Vương Gia Hải nữa.
Thập Nhất đã nói hắn ở trường không cần tỏ ra thân thiết với cô nhưng tên này có vẻ đã bỏ ngoài tai.
"Kỳ Kỳ, tôi đi lấy thức ăn cho cậu nhé?"
Không đợi Thập Nhất đồng ý thì Vương Gia Hải đã chạy đi rồi.
Mạc Lâm nghe cách xưng hô ngang hàng kia liền nhăn mày: "Cậu? La Kỳ Kỳ, chị thích cưa sừng làm nghé à?"
"Tôi 17 tuổi, vốn dĩ cũng là nghé rồi."
Thấy gương mặt khó ở của Mạc Lâm, Thập Nhất lại đổi giọng: "Cứ coi như hắn là người vô hình đi.
Cậu giúp tôi được đúng không?"
"Chị không có ý định mở nhà máy thủy sản đâu nhỉ?"
"Không có.
Tôi chỉ có một con cá mãi không chịu cắn câu như cậu thôi.
Yên tâm chưa?"
Mạc Lâm không trả lời mà hừ lạnh.
Sau đó hắn thật sự không chủ động nói chuyện gì với Vương Gia Hải, chỉ là cố tình giành lấy phần thức ăn Vương Gia Hải đưa cho cô.
"Kỳ Kỳ à, gần nhà tôi hôm nay có rạp xiếc từ thành phố khác qua biểu diễn.
Cậu có muốn cùng đi xem không?" Vương Gia Hải lên tiếng phá vỡ không khí im ắng trên bàn ăn.
Thập Nhất chưa trả lời thì đã thấy ánh mắt Mạc Lâm liếc qua "đầy thân thiện".
"Tối nay tôi có lịch học kèm rồi."
"Học kèm? Mạc Lâm, tôi không nghĩ cậu nhiệt tình đến nỗi dạy kèm buổi tối luôn đấy.
Vậy mà đội tuyển muốn học nhóm cậu lại nói không có thời gian.
Các cậu ấy biết được sẽ buồn lắm đây." Vương Gia Hải cũng nằm trong đội tuyển ôn thi học sinh giỏi cấp tỉnh như Mạc Lâm.
Người ta đã chủ động nói đến hắn thì tất nhiên Mạc Lâm phải đáp lời:
"Tôi nhiệt tình hay không thì còn phải xem đối tượng.
Mà so với ai đó đi xem xiếc thì việc của tôi vẫn là học hành.
Ừm… rất trong sáng."
"Ồ… Cậu nói cứ như đi xem xiếc thì rất đen tối ấy nhỉ?"
"Việc đó không đen tối, nhưng lòng người thì không chắc được."
"Đúng là tôi có ý đồ với La Kỳ Kỳ thật.
Bị cậu bắt bài mất rồi.
Tiếc thật đấy." Vương Gia Hải rất thản nhiên thừa nhận, còn cho Mạc Lâm một nụ cười tươi.
Người ta đã thẳng thắn như vậy, hắn còn có thể nói gì nữa? Mạc Lâm tức chết.
Cô gái ở bên cạnh thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ tập trung vào bữa ăn của mình.
Điều đó càng khiến Mạc Lâm khó chịu hơn.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy: "Tôi ăn xong rồi."
Mạc Lâm muốn bưng khay đồ ăn rời đi nhưng cánh tay hắn đã bị một bàn tay khác nắm lại.
"Cậu chưa ăn xong."
Thập Nhất lấy đùi gà từ phần ăn của mình đặt sang cho hắn: "Ngồi xuống đi.
Ngoan."
Nói sao đây, giống như cô đang muốn nịnh nọt hắn bằng một cái đùi gà vậy.
Nghe thấy bốn chữ ấy cùng với đôi mắt cô gái nhìn mình, Mạc Lâm vốn ngang bướng vậy mà lặng lẽ ngồi xuống lại.
Cũng không lên tiếng cà khịa với Vương Gia Hải nữa.
Vương Gia Hải trông thấy hành động của Thập Nhất thì lông mày bất giác nhíu chặt.
Cô đây là đang đứng về phía Mạc Lâm trước mặt hắn sao?
Rốt cuộc thì người đứng dậy rời đi lại chính là Vương Gia Hải.
Thập Nhất âm thầm thở dài, nhiệm vụ lần này sao mà khó làm quá.
"Chị đang tiếc nuối vì tên đó đấy à? Sao, muốn tôi gọi cậu ta lại không?"
Thập Nhất đút một đũa rau vào miệng Mạc Lâm: "Lo ăn của cậu đi."
Thích thì không nhận, chỉ ghen tuông vớ vẩn là giỏi! Hắn thật đáng đánh đòn mà.
Có lẽ cảm nhận được sự hung dữ từ cô nên Mạc Lâm thức thời không nói gì nữa.
Sau đó hắn liên tục nhận được từng đũa rau to đùng do Thập Nhất gắp sang.
"Chị đang trả thù tôi đấy à?" Mạc Lâm vừa tỏ thái độ vừa ăn hết những gì có trong khay.
Mặc dù ở thế giới này khẩu vị của hắn vẫn không thay đổi, nhưng tuyệt nhiên thức ăn đã vào bát thì Mạc Lâm sẽ ăn chứ không phải đòi vứt bỏ như những thế giới trước.
Ừm… huấn luyện của Thập Nhất ít nhất cũng có chút thành quả.
Rosy: Nhớ vote cho tác nha ????.
Danh Sách Chương: