"Từ Chính Quân, anh mau nhìn xem, hôm nay tôi bị đứt tay nè."
Nhìn cô gái lần thứ n đưa vết thương đến trước mặt, Từ Chính Quân cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động bồng bột ngày hôm đó.
"Lưu Diệc Hàm, cô coi tôi thành dụng cụ chữa lành vết thương của mình hả?"
"Không có, người ta thật sự không cẩn thận mà."
Từ Chính Quân nhăn mày, quay lưng đi trong sự mong đợi của Thập Nhất.
"Tự làm thì tự chịu đi."
Người đàn ông lãnh đạm rời đi, Thập Nhất chỉ đành thu tay lại, thở dài: "Đúng là nam nhân sớm nắng chiều mưa mà.
Mới hôm trước không phải còn liếm giúp sao?"
Từ Chính Quân có lẽ nghe được rất rõ câu nói ấy nên hai vành tai kia dù cách xa mấy mét cũng nhìn thấy đỏ rực lên rồi.
Thập Nhất nhanh chóng đuổi theo: "Nè, anh lại phát bệnh rồi phải không? Để tôi trị thương cho anh nha?"
Cô chưa kịp động vào người hắn thì đã bị một lực vô hình kéo ra xa.
Ài… Cái năng lực phiền phức này!
"Lưu Diệc Hàm, quản gia không phải đã nói rõ công việc cho cô rồi sao? Nếu tôi không gọi thì cô không cần xuất hiện ở tòa nhà này."
"Tôi cũng nói anh cứ gọi tôi là Thập Nhất rồi mà."
"Danh tính trên hồ sơ của cô là Lưu Diệc Hàm, tôi gọi vậy có gì sai?"
"Thập Nhất mới là tên thật của tôi."
Từ Chính Quân nhìn chằm chằm Thập Nhất, ánh mắt chỉ toàn sự không tin tưởng, bởi vì hắn đã nhận định cô chính là người được gọi với cái tên Nam Di.
"Tôi mặc kệ tên thật của cô là gì, tóm lại, tôi không muốn gọi cái tên ấy."
Từ Chính Quân nói rồi thuấn di biến mất, làm Thập Nhất tức anh ách, từ khi vạch rõ thân phận huyết tộc hắn liền chẳng nể nang sử dụng năng lực để đối phó với cô.
Nói là để cô quay lại Từ gia làm người chăm sóc riêng vậy mà cả tháng nay cô rảnh rỗi tới mức chỉ có ăn với ngủ, còn chẳng mấy khi được gặp mặt hắn nữa.
Thập Nhất bất lực quay lưng, định rời khỏi tòa nhà thì trông thấy một người đàn ông đang bước vào.
Cô không quá để ý người đó, chỉ cho rằng hắn là một tên vệ sĩ của Từ Chính Quân, nhưng tên đó lại đột ngột xông tới cô với gương mặt vô cùng phấn khích.
"Ân nhân, cuối cùng tôi cũng gặp được cô rồi!"
Ân nhân? Thập Nhất nhìn mái tóc vàng nổi bật của người phương tây, cô rất nhanh đã nhận ra đối phương.
Sao hắn lại ở đây?
"Cô không nhớ tôi hả? Là tôi nè, người tháng trước đã được cô cứu khỏi đám côn đồ đó, cô nhớ chưa?"
"Không nhớ, nhầm người rồi."
Thập Nhất đi sang bên cạnh, không muốn dây dưa với tên đàn ông này nhưng Carl làm sao có thể để người hắn mất công tìm kiếm cả tháng trời rời đi như vậy.
"Đừng mà, tôi không phải người xấu đâu.
Tôi chắc chắn cô là người đã cứu tôi, gương mặt lạnh lùng này tôi tuyệt đối không nhầm được.
Gặp lại nhau như vầy xem ra chúng ta thật sự rất có duyên phận đó."
Carl không ngừng đi theo và lải nhải với Thập Nhất, sự ồn ào của hắn khiến cô bực mình.
"Đã bảo tôi không phải người cứu anh rồi mà."
Hệ thống chết tiệt kia mới là người cứu hắn, không phải cô!
"Được, cô đừng tức giận, cứ coi như tôi nhận nhầm, được không? Vậy cô tên là gì? Sao cô lại ở Từ gia thế? Híc… Nếu biết cô ở đây thì tôi đã không phải bận rộn bên ngoài tìm kiếm rồi.
Cô nhìn xem, có phải trông tôi đen đi rất nhiều rồi không? Cô sẽ không chê tôi xí trai chứ?"
Tên này hình như bị cuồng đặt câu hỏi thì phải.
"Nếu đã biết là nhận nhầm thì đừng có làm phiền người khác nữa.
Ok?"
Carl là một người ngoan cố, dù đối phương đã tỏ rõ sự ghét bỏ thì hắn vẫn cố sống cố chết đuổi theo.
Thập Nhất mất kiên nhẫn định ra tay nhưng Carl đã có kinh nghiệm từ lần trước, chặn đứng được bàn tay của cô.
"He he… lần này cô không thể quật ngã tôi nữa đâu nha."
Nụ cười trên môi Carl còn chưa kịp tắt thì đau đớn từ chân đã truyền đến.
Là Thập Nhất trực tiếp dùng chân đá hắn lăn quay.
Đừng hỏi cô tại sao hung bạo với hắn như vậy.
Cô đã không ưa hắn kể từ khi bị hệ thống ép uổng phải cứu người rồi.
"A… Đau chết người ta rồi."
Tiếng la của Carl vang vọng khắp tòa nhà, cứ như hắn sắp chết đến nơi rồi ấy.
Thật là… có cần làm lố như vậy không?
Không biết có phải vì tiếng la đó không mà Từ Chính Quân rất nhanh đã xuất hiện.
Thập Nhất chưa kịp vui mừng đã trông thấy hắn nắm tay kéo tên đàn ông kia đứng dậy.
"Híc… anh trai, hình như chân em bị gãy rồi hay sao ấy."
Carl làm mặt đáng thương nói với Từ Chính Quân.
Thập Nhất ở một bên quan sát chỉ biết thầm kêu trời.
Không phải chứ? Chẳng lẽ cô đánh nhầm em chồng tương lai rồi?
"Cậu ở đây gây sự với người của ta làm gì?"
"Người của anh?" Carl ngạc nhiên nhìn Từ Chính Quân, vậy ra ân nhân của hắn thật sự là người làm ở Từ gia.
Carl thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, xụ mặt nói: "Em không biết đâu, người làm của anh làm em bị thương rồi."
Carl nhìn qua Thập Nhất đang yên lặng đứng đó, dở chiêu ăn vạ: "Dù là ân nhân thì cô cũng phải chịu trách nhiệm, cô phải chăm sóc tôi cho đến lúc tôi lành lặn mới được."
Thập Nhất mắng thầm trong lòng, em chồng gì đó cũng vứt hết đi.
Tên này thật đáng đánh mà.
"Lưu Diệc Hàm, cô trở về trước đi."
Từ Chính Quân vừa nói vừa xách cổ áo tên Carl kéo đi.
"Ấy… khoan đã, anh, việc của em với cô ấy còn chưa xong mà."
Phiền phức đã bị Từ Chính Quân đưa đi nên Thập Nhất cũng không nán lại thêm nữa, tại lúc cô chuẩn bị quay người thì vô tình nhìn thấy một phần lưng của Carl bị kéo lên do hành vi bạo lực của Từ Chính Quân.
Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng hình như cô đã trông thấy thứ gì đó màu đen bên hông hắn.
…
Carl bị Từ Chính Quân lôi vào phòng đang vô cùng ấm ức vì bị anh trai phá vỡ chuyện tốt.
"Híc… Tại sao anh không nói với em về việc cô ấy ở đây?"
"Cậu có hỏi ta về Lưu Diệc Hàm sao?"
Gần gây hắn biết Carl đang tìm kiếm một cô gái nào đó, nhưng ai mà ngờ được người đó lại là Lưu Diệc Hàm.
"Nói đi, sao cậu quen biết cô ta?"
Carl lập tức bày ra dáng vẻ si mê của người đang yêu: "Hóa ra cô ấy tên là Lưu Diệc Hàm, đến cái tên cũng đẹp y người luôn.
Anh, cô ấy chính là người trong lòng của em đó, lần này anh nhất định phải giúp em."
Lông mày Từ Chính Quân bất giác cau lại khi nghe đến mấy chữ "người trong lòng".
"Người trong lòng gì mà bây giờ cậu mới biết tên?"
"He he… nói chung bọn em chính là tiếng sét ái tình a."
Carl nói nhăng cuội một hồi về câu chuyện mỹ nhân cứu anh hùng mà không để ý thấy gương mặt anh trai mình đã đen như đít nồi.
"Tóm lại là em rất thích cô ấy, bây giờ cô ấy đang làm việc ở đây thì quá tốt rồi.
Anh sẽ tạo cơ hội cho đứa em trai này đúng không?"
"Không được!" Từ Chính Quân không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
"Tại sao không chứ?"
"Không tại sao cả.
Không được là không được!"
"Anh… đừng nói anh thích cô ấy nha?"
"Không phải."
Dù Từ Chính Quân đã phủ nhận thì Carl vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: "Nếu không phải thì tại sao anh lại cấm cản em, trước giờ anh có bao giờ quan tâm đến việc yêu đương của em đâu?"
Từ Chính Quân hẫng lại một nhịp, chính hắn cũng có chút bất ngờ vì sự kháng cự của mình.
Nhưng sau đó hắn lại rất nhanh tìm ra nguyên nhân của sự khác lạ này.
Lưu Diệc Hàm đó là Nam Di, là yếu tố cần thiết và tiên quyết để giúp hắn thoát khỏi bệnh trạng hiện tại, lấy lại sức mạnh.
Phải, chỉ vì như vậy thôi.
"Dù sao Lưu Diệc Hàm đó cũng sẽ không thích cậu."
"Xời, việc này thì anh không cần lo.
Chưa có cô gái nào thoát khỏi sự theo đuổi của em đâu." Carl tự tin hất mặt.
"Em trai của anh rất có sức hút nữ giới đó."
"Cô ta sẽ không thích cậu."
"Hừ… Sao anh có thể chắc chắn điều đó chứ?"
"Bởi vì Lưu Diệc Hàm thích ta."
Có lẽ ngay cả Từ Chính Quân cũng không nhận ra khi nói câu này giọng của hắn đã thêm một phần kiêu ngạo.
Carl bị thông tin bất ngờ kia làm cho sững người nhưng rất nhanh sau đó hắn lại tươi cười đầy thích thú: "Cho dù vậy thì em vẫn muốn theo đuổi cô ấy.
Để xem giữa em và anh ai có sức hấp dẫn hơn nào!"
"Carl, đây không phải chuyện để cậu tranh đua với ta."
"No… anh nhầm rồi.
Chẳng phải anh đã nói không thích Diệc Hàm ư? Vậy thì việc em thích và theo đuổi cô ấy đâu có gì sai?".
Danh Sách Chương: