Thập Nhất đoán chắc Đổng Trác hiện đang ở quân doanh nên lập tức đi đến đó.
Nơi này canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, mà cô lại không biết vị trí cụ thể của Đổng Trác nên quá trình tìm kiếm có chút vất vả.
Đợi đến lúc tìm được phòng ngủ, trông thấy thân ảnh đang nằm trên giường kia, Thập Nhất đi đến bên cạnh, không nói không rằng chạm vào thắt lưng của đối phương.
Roẹt một cái, thắt lưng rơi xuống bên người… tà áo ngủ mỏng manh bung xõa, lộ ra thân trần săn chắc, cho đến lúc đó người nam nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.1
Thập Nhất được đà lấn tới, bàn tay tiếp tục lần mò đến vùng ngực, trong màn đêm, đôi mắt sáng trưng kia giống như đèn pha, nhìn vào hai nụ hoa hồng nhạt, tươi mơn mởn như đang chờ cô đến hái.1
Thập Nhất ngắm chuẩn mục tiêu, vươn tay tới, tại thời khắc quan trọng ấy, đột nhiên cánh tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy, trong thoáng chốc, còn chưa đến một giây, hai tay cô đã bị trói lại, bằng chính thắt lưng cô vừa cởi ra.
"Ồ… cuối cùng thì chàng cũng không giả vờ ngủ nữa hả?"
Đôi mắt người nam nhân trong màn đêm phát ra tia sáng nhàn nhạt, đôi mắt tinh ranh, nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như con thú đang canh chừng con mồi của mình.
Đôi môi mỏng của hắn hơi hé ra: "Thập Nhất…"
Giọng nói truyền cảm, khàn khàn của người đàn ông như đánh thẳng vào trái tim Thập Nhất, dù chỉ đơn giản là gọi tên nhưng Thập Nhất lại cảm nhận được sự nhớ nhung khôn nguôi trong giọng nói ấy.
Đồng Trác cúi xuống, vùi đầu vào hõm vai của cô, hít lấy hít để, không ngừng gọi tên cô: "Thập Nhất…"
Người nam nhân không nói gì mà chỉ gọi mỗi tên cô khiến Thập Nhất có chút đau lòng.
"Ta đây, để chàng đợi lâu rồi phải không?"
Đổng Trác không trả lời, chỉ lúc lắc đầu, môi hắn chạm vào da thịt cần cổ cô, chậm rãi di chuyển lên trên, một nụ hôn nhàn nhạt đặt xuống.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng đầu thiếu nữ, ngậm lấy bờ môi non mềm căng mọng, bắt đầu cắn mút cuồng nhiệt, theo thời gian nụ hôn ngày càng trở nên nóng bỏng hơn, như thể muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
Một Đổng Trác mãnh liệt thế này làm Thập Nhất thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng vứt vấn đề đó sang một bên, nếu hắn đã chủ động thế này thì cô phải ăn ngay thôi.
Thập Nhất dùng bàn tay đang bị trói chạm vào da thịt đối phương, bàn tay lướt nhẹ trên bụng hắn, chạm đến nơi đã nhô cao từ lúc nào.
Từ miệng người nam nhân phát ra một tiếng hừ nhẹ, biểu cảm thỏa mãn kia khiến Thập Nhất không khỏi kiêu ngạo.
"Đêm nay chúng ta phải làm cho xong việc dang dở lần trước đấy."
Nụ cười trên môi thiếu nữ còn chưa kịp tắt thì cả người đã bị đẩy ngã xuống giường, nằm dưới thân Đổng Trác, cánh tay hư hỏng cũng bị hắn cố định trên đầu.
"Thập Nhất, nàng muốn ngủ với ta?"
"Nếu không thì chàng nghĩ ta đang làm gì?"
"Nàng… sẽ thành thân với ta chứ?"
"Tất nhiên."
"Khi nào?"
"Hả?"
"Khi nào nàng mới chịu thành thân với ta?"
Thập Nhất ngẫm nghĩ một hồi, định tìm cách thoái thác nhưng nhìn thái độ của Đổng Trác dường như rất kiên định, hoàn toàn không giống hỏi chơi một chút nào.
Cuối cùng, cô quyết định cho hắn một lời hứa chính xác: "Một năm, sau một năm ta nhất định sẽ cưới chàng."
"Không đúng, là ta cưới nàng."
Được rồi, bây giờ cô đang muốn ngủ với người ta thì cứ chiều theo hắn chút đi.
"Ừm...!Chàng cưới ta.
Vậy giờ chúng ta động phòng trước nhé?"
Thập Nhất dùng đôi mắt phượng chớp chớp quyến rũ nam nhân.
"Nàng sẽ không phải chỉ vì muốn ngủ với ta nên mới lừa ta đâu đúng không?"
"Nói gì vậy hả? Trông ta giống người lật lọng như thế sao?"
Đổng Trác lập tức gật đầu: "Giống."
Ặc… có cần tổn thương nhau vậy không?
"Những gì ta nói với chàng ta đều sẽ thực hiện.
Đổng Trác, nói cho chàng biết, dù sau này chàng có không muốn thành thân với ta thì cũng phải thành thân."1
Nghe thấy lời hứa chính xác của thiếu nữ, Đổng Trác mới giống như yên lòng, cúi xuống cắn vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng thổ lộ lời yêu thương: "Ta sẽ luôn muốn thành thân với nàng… luôn luôn muốn…"
Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả vào bên tai khiến Thập Nhất vô cùng ngứa ngáy, hắn đây là đang kiểm tra sức chịu đựng của cô hả?
Thập Nhất dùng lực, muốn bàn tay thoát khỏi trói buộc, nhưng Đổng Trác lại nhanh chóng lên tiếng: "Nếu nàng làm đứt dây thắt lưng, ta sẽ không để nàng ngủ."
Hả? Sao lời này lại có chút quen quen thế?
Trong lúc Thập Nhất suy nghĩ, Đổng Trác đã cố định luôn hai tay cô bằng cách cột vào thành giường.
"Khoan đã… chàng định làm gì?"
"Lần trước nàng phạt ta, bây giờ không phải nên đến phiên ta sao? Thập Nhất… nàng luôn để ta chờ đợi rất lâu…"
Đổng Trác nhìn thiếu nữ, khóe môi hơi câu lên, vì đã hôn qua mà trở nên ẩm ướt, nhuận nhuận, đỏ hồng, nhìn vô cùng câu dẫn.
Đến vết sẹo trên gương mặt hắn Thập Nhất cũng cảm thấy rất đáng yêu.
"Được, được, ta chịu phạt là được chứ gì? Nhưng cũng phải thả tay ta ra chứ?"
"Không! Ta nói rồi đó, nếu nàng dám làm đứt dây thắt lưng thì đừng hòng tiếp tục ngủ với ta!"
Chết tiệt… hắn học gì không học lại chỉ học được cái xấu của cô.
"Đổng Trác à, việc ta để chàng đợi lâu là vì ta có nguyên do mà…"
Thập Nhất nói một câu, áo khoác của cô rơi xuống.
"Ta không thích tư thế này đâu…"
Thêm câu thứ hai, chỉ còn lại duy nhất lớp áo ngủ mỏng manh, trượt xuống bên vai, nhất thời lộ một mảnh trắng muốt, đồng tử người nam nhân gắt gao co rút lại, hơi hơi nheo mắt, từ trên nhìn xuống.
Bàn tay Đồng Trác vươn ra, nơi hắn chạm đến là vết thương trên ngực trái của cô, đôi mắt đen láy thâm trầm, mang theo kiềm chế.
"Nàng lại bị thương?"
Thập Nhất cho rằng tiếp đó hắn sẽ truy hỏi lý do, cô vốn cũng đã chuẩn bị sẵn một cái cớ cho mình, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì, cúi xuống hôn vào vết thương chỉ vừa mới đóng vảy.
Nụ hôn của hắn thật nhẹ, thật ấm, giống như sợ làm cô đau.
Theo nụ hôn, lớp vải mỏng manh cuối cùng cũng rơi xuống, bộ ngực tuyết trắng mềm mại lộ ra, khuôn ngực nhấp nhô, đóa hoa nhỏ trên đó chuyển động, như hai quả dâu tây hồng trên bánh bao, dụ dỗ người ta cắn lên.
Hô hấp của người nam nhân nặng nề hơn, đôi bàn tay di chuyển từ eo lên phía trên, gấp gáp nắm lấy một bên đẫy đà, nhẹ nhàng xoa nắn.
Thập Nhất có thể cảm nhận được sự thô ráp đến từ bàn tay của đối phương, chính bởi vì sự thô ráp này nên xúc cảm mang đến càng rõ rệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu thở gấp, há miệng định nói thì bị hắn nuốt trọn, thứ có thể phát ra chỉ là âm thanh ái muội từ môi và lưỡi.
Vật cứng rắn cọ vào người, không ngừng ma sát, cho dù một cách lớp vải, Thập Nhất cũng có thể cảm giác được vật nam tính khổng lồ kia đang nóng cháy, ngày một lớn hơn.
Hô hấp Đổng Trác dồn dập, nặng nề, mút gặm từ miệng, xuống cổ, đến vùng đồi núi đang phập phồng chuyển động, sự kích thích không ngừng làm Thập Nhất lâm vào mê man.
Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, hai tròng mắt mê ly như lạc trong sương mù, quyến rũ vạn phần.
Cả người Đổng Trác đều nóng như lửa, vốn chỉ là trêu đùa mà gặm cắn, dần dần biến thành dục vọng cuồng nhiệt.
"Hóa ra ta cũng có thể khiến nàng có biểu cảm sinh động đến thế này…”
Đồng Trác vừa nói, tay vừa lần xuống bên dưới, khám phá nơi tư mật nhất của thiếu nữ, đùa bỡn đóa hoa mẫn cảm.
Tất cả các bộ phận trên người đều bị tấn công, trong người cô dâng lên từng đợt sóng, càng ngày càng cao, càng ngày càng dữ dội.
Tại thời điểm Đổng Trác dùng sức ở ngón tay, thủy triều bùng phát, bao phủ lên hết thảy mọi thứ.
"A…" Miệng Thập Nhất bất giác phát ra âm thanh xấu hổ nho nhỏ, thân người run lên, bụng không ngừng co rút, một luồng khí nóng dâng trào, đem lại cảm giác bồng bềnh khó tả, chơi vơi vô định…
Chết tiệt! Thích thì thích thật đó, nhưng cảm giác bị đối phương đùa giỡn, trôi dạt một cách thụ động thế này khiến cô có chút kháng cự.
Đang trong cơn kích tình vậy nhưng Thập Nhất lại cắn răng dùng lực… Một tiếng cạch rất lớn vang lên…
Đổng Trác từ trong ngực thiếu nữ ngẩng đầu lên, trông thấy thành giường đã bị đứt gãy rồi, lông mày hắn hơi nhíu lại: "Nàng…"
"Ta không làm đứt dây thắt lưng, nên vẫn có thể tiếp tục."
Thập Nhất chỉ dùng đôi bàn tay đang bị trói chặt của mình cũng có thể lật người, khiến Đổng Trác nằm dưới.
"Chàng quậy nãy giờ cũng đủ rồi đó."
Giọng cô đã hơi lạc đi, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng nhẹ, nhưng đôi mắt lại rất sáng tỏ, như có ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Xoẹt… quần của nam nhân cứ thế bị xé rách một cách hung bạo.
"Nãy giờ trêu đùa ta vui lắm phải không?"
Thập Nhất vừa nói, tay vừa cầm nắm ** *** cứng nóng, không nể nang di chuyển lên xuống dồn dập.
Đổng Trác vốn muốn phản công cuối cùng lại chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường, nãy giờ hắn phải kiềm chế rất nhiều nên hiện tại dưới sự kích thích mạnh mẽ ấy, một thứ chất lỏng trong suốt nhanh chóng rỉ ra, chảy dọc theo đỉnh, trượt xuống bàn tay cô.
Thập Nhất biết rõ thời điểm thích hợp đã đến, mang theo tình yêu, nghiêng thân đi vào.
Cảm giác đau đớn xé rách khiến lông mày cô hơi động đậy, điều khiến cô bực bội nhất chính là mỗi thế giới đều phải trải qua cảm giác khó chịu này.
Có lẽ Đổng Trác nhận ra được cảm xúc của cô nên gương mặt không khỏi hiện lên sự lo lắng: "Có phải nàng bị đau không?"
Dù thân thể đang không thoải mái thì Thập Nhất vẫn quyết không nhận, ánh mắt cô nhìn xuống nam nhân bên dưới mang theo ngạo nghễ và ra lệnh:
"Xem thường ai vậy hả? Nhớ kỹ, sau này chàng chỉ việc nằm im để ta ăn là được rồi.".
Danh Sách Chương: