Thập Nhất bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, người bên kia đã nói gì đó khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
"Mất tích từ tối qua mà tại sao bây giờ anh mới gọi cho tôi?"
"Thật sự xin lỗi Phương tiểu thư, tôi cũng không hiểu sao đêm qua lại có thể ngủ quên một mạch như thế.
Híc…"
Thập Nhất lo rằng Thần Vũ sẽ làm theo mấy tình tiết cũ rích như đi tìm Âu Dương Liệt trao đổi gì đó nên đã thuê người âm thầm theo dõi lẫn bảo vệ anh ta.
Vậy mà… ánh mắt cô không khỏi liếc qua Quách Tần đang ngủ say.
Cô không đánh thức hắn, một mình rời giường.
…
Thần Vũ trở về Phương Gia với dáng vẻ luộm thuộm và nồng nặc mùi rượu.
Anh nhìn thấy Lã Phong đang đợi mình trước cửa nhà.
"Hôm qua tôi gọi điện sao không thấy anh bắt máy vậy?"
"Tôi bận.
Cậu đến đây có chuyện gì không?"
"Còn gì ngoài chuyện của Khả Mạn nữa.
Tôi biết mình uống say nên lỡ miệng nói ra mấy việc-"
"Yên tâm." Thần Vũ lên tiếng cắt ngang: "Tôi biết mình nên làm gì.
Đảm bảo không để Khả Khả biết chuyện này đâu."
"Vậy thì tốt."
"Hôm nay tôi hơi mệt sợ rằng không đón tiếp được.
Cậu về đi."
"Ê khoan đã, tôi đến đây để giúp anh cơ mà.
Anh đã biết chị ấy hi sinh vì mình nhiều như vậy thì cũng nên tìm cách kéo chị ấy trở về chứ? Tôi sẽ giúp anh xử lý Quách Tần."
Đối với đề nghị đầy bất ngờ của Lã Phong Thần Vũ chỉ cười nhạt: "Hình như cậu hiểu lầm rồi.
Tôi không có ý định như cậu nói đâu.
Người tốt đẹp như Khả Mạn xứng đáng có được hạnh phúc bên cạnh người khác hơn tôi."
Lã Phong hoàn toàn bất ngờ vì thái độ dứt khoát từ chối của Thần Vũ, điều này không hề giống trong suy nghĩ của hắn chút nào.
"Anh nói vớ vẩn gì vậy?"
Bước chân Thần Vũ vội vàng di chuyển, anh không hề dừng lại mặc cho Lã Phong bám sát nói nhăng nói cuội gì đó.
"Nếu cậu đã không muốn về thì cứ ngồi đó chơi đi.
Tôi không tiếp."
Rầm… cánh cửa phòng ngủ đóng sầm ngay trước mắt Lã Phong.
Hắn chưng hửng, tức giận, vò đầu vứt tóc rồi lại há miệng mắng lớn:
"Phương Thần Vũ! Anh đúng là tên ngu ngốc nhất đời!"
Trong phòng tắm…
Người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, trên người thấp thoáng các dấu vết màu hồng, anh cố gắng chà sát thật nhiều lần, cho đến khi cả một vùng da đều đỏ au thì chiếc khăn kia mới được ném xuống đất cùng với tiếng mắng:
"Khốn kiếp!"
Thần Vũ ngồi bệt xuống sàn, để mặc dòng nước chảy xuống thân thể, chẳng cách nào có thể rửa trôi cảm giác tủi nhục hay sự dơ bẩn đang tồn tại trong anh, dù là thân thể hay là tâm hồn.
Anh không hối hận, cũng không dám oán trách vì sự lựa chọn của mình, nhưng dù vậy vẫn thật khó để kìm lại cảm giác thất bại, nhục nhã này.
Người đàn ông ôm mặt bó gối như đứa trẻ lạc lõng yếu đuối, xen lẫn trong tiếng nước chảy là những thanh âm rấm rứt đau thương.
Mấy tiếng sau đó Thần Vũ mới ra khỏi phòng tắm, vừa đi được mấy bước thì anh đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn cô gái đang ngồi chờ trong phòng.
Bởi vì sự xuất hiện quá bất ngờ nên anh bất giác lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lúng túng kéo cổ áo kín lại.
"Xin lỗi vì đã tự ý vào phòng của anh."
"Có… có chuyện gì mà em đổ ngột về nhà vậy?"
"Em có chuyện muốn nói.
Anh lại đây ngồi được không?"
Theo từng bước chân, nhịp tim trong lồng ngực cũng đang tăng dần lên, anh muốn chạy trốn nhưng lại chẳng kiếm nổi một lý do.
Trong lúc Thần Vũ hoang mang suy nghĩ thì anh đã tới rất gần chỗ ngồi của cô rồi.
"Khả Khả, bây giờ đầu anh hơi nhức, có thể để anh-"
"Ngoại trừ việc đuổi em rời khỏi đây.
Anh có gì khác muốn nói không?"
Gương mặt Thập Nhất không lộ ra cảm xúc gì đặc biệt, chỉ như một lời hỏi han bình thường.
Vậy nhưng câu hỏi đó lại làm cho lồng ngực đối phương hồi hộp lo lắng như sắp vỡ ra.
"Em muốn nói chuyện với anh trước mà.
Đột nhiên hỏi vậy là sao?"
"Em hỏi lại lần cuối, anh có gì muốn nói với em không?"
Thần Vũ không nghĩ mình có thể đối diện với cô lâu hơn nữa, đôi mắt kia cứ như đã nhìn thấu hết những gì anh cố gắng che giấu.
Anh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc hoảng loạn, cố gắng trấn định bản thân lại.
"Anh không có."
"Nếu anh muốn nói dối thì ít nhất cũng nên học cách nhìn thẳng vào đối phương."
Thần Vũ chậm rãi ngẩng đầu, không còn bối rối hay lúng túng, anh bình tĩnh nhìn cô, nở nụ cười quen thuộc: "Anh không nói dối."
"Vậy sao?"
Thập Nhất đột ngột đứng dậy, túm lấy cổ áo đối phương, nhận ra hành động của cô, Thần Vũ hoảng hốt lùi lại, đưa tay ngăn cản, chỉ là không kịp nữa rồi…
Phạch...!Thân trên trần trụi với làn da đỏ ửng đến đáng sợ, dấu vết chà xát vẫn còn đó, bởi vì cố gắng dùng cách này để che đi dấu tích nên có những nơi bị chà xát đến rách da, rướm máu.
Thần Vũ hoảng hốt kéo áo lên, gương mặt anh khủng hoảng, hay tay nắm chặt cổ áo, hấp tấp giải thích:
"Khả Khả, không phải như em nghĩ đâu, cái này… chỉ là do anh bị dị ứng thôi.
Em đừng nghĩ linh tinh được không?"
Gương mặt cô gái vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng đôi mắt kia đã không còn yên ả, mặt hồ bắt đầu gợn sóng, là cơn sóng dữ dội đang trực chờ bộc phát.
Thập Nhất nhìn Thần Vũ bằng gương mặt lạnh tanh, môi mỏng vừa hé, áp suất trong phòng càng xuống thấp:
"Không phải như em nghĩ nghĩa là anh biết em đang nghĩ gì sao?"
Một áp lực vô hình đột ngột ập đến từ cô gái đối diện, cảm giác xa lạ khiến Thần Vũ run sợ hơn bao giờ hết, nó hoàn toàn khác với Âu Dương Liệt, một áp lực nặng nề vây hãm, không cho đối phương cơ hội trốn tránh.
"Khả Khả… em lúc này không hề giống Khả Khả mà anh biết."
"Còn anh thì rất giống một người mà tôi từng biết.
Ngu ngốc đến đáng hận!"
Đôi mắt Thập Nhất đã phủ thêm một tầng u ám, chiếc gai nhọn nào đó đang đâm vào da thịt, những cảm xúc ngủ sâu một lần nữa tiếp tục bị đào bới.
Rốt cuộc cô đã hiểu lý do tại sao oán niệm của Phương Khả Mạn ở thế giới này có thể ảnh hưởng tới mình lớn như vậy.
Con người luôn có chung một cách hành xử ngu ngốc giống hệt nhau!
"Anh nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn, để bản thân chịu thiệt thòi một chút, đổi lại sẽ giữ được bình yên, bảo vệ được Phương Khả Mạn đúng không? Nhưng mà anh đã quên mất một điều, anh chưa từng hỏi thử xem liệu em gái anh có muốn một cuộc sống đổi lấy từ thân xác của anh."
"Những người như anh lấy cái gọi là trách nhiệm, nghĩa vụ bảo vệ hay tình yêu cao cả để hi sinh bản thân, nhưng rốt cuộc cái mà chúng tôi nhận được chỉ là đau đớn, tự trách, bất lực và vết sẹo mãi mãi không thể lành thôi."
Thần Vũ ngẩn người nhìn côn gái, môi anh mấp máy không phát ra được âm thanh nào.
Cổ họng giống như bị ai đó chặn lại, lồng ngực đè ép đến đau nhói, cứ thế nước mắt anh chảy ra lúc nào chẳng hay.
Thập Nhất không có ý định dỗ dành hay an ủi, cô đi lướt qua Thần Vũ, tiến về phía cửa.
"Khả Khả, em định đi đâu?"
Câu hỏi ấy hoàn toàn không được đáp lại.
Cạch… cánh cửa mở ra… đập vào mắt Thập Nhất là Lã Phong với bộ dạng hốt hoảng.
"Tôi… tôi…"
Rầm… Lã Phong đột ngột bị Thập Nhất đẩy ngã sang một bên.
Thần Vũ lao ra giữ chặt tay cô: "Chúng ta từ từ nói chuyện được không? Khả Khả, em đừng làm điều gì dại dột."
Thập Nhất muốn một phát vứt người đi luôn nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên người đối phương thì đổi thành gỡ bàn tay đó ra.
Dù Thần Vũ cố gắng đến mấy thì sức lực vẫn không thể thắng cô, anh bị đẩy vào phòng ngủ nhốt lại.
Thập Nhất bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống dưới tầng hầm để xe.
Cô quay đầu nhìn Lã Phong ở ngay phía sau đang thở dốc vì cố chạy đuổi kịp cô: "Về đi.
Việc tôi chuẩn bị làm cậu sẽ không muốn thấy đâu."
"Muốn thấy hay không phải do tôi quyết định." Lã Phong tự ý đi tới mở cửa xe, leo thẳng lên ghế phụ ngồi.
Thập Nhất không đuổi người nữa, ngồi vào ghế khởi động xe, đồng thời gọi một cuộc điện thoại.
"Âu tổng, không biết anh có thể bớt chút thời gian quý giá để gặp tôi không?"
"Không cần phiền phức như vậy, tôi sẽ trực tiếp đến tìm anh."
Chiếc xe đột ngột tăng tốc làm Lã Phong muốn rớt tim ra ngoài, hắn sợ hãi la lớn: "Cô mau giảm tốc độ lại đi, cứ thế này sẽ gây ra tai nạn mất."
Thập Nhất luồn lách qua những chiếc xe khác, đã có mấy lần tưởng chừng như sắp gây ra tai nạn, Lã Phong không đếm nổi mình đã chửi đến tổ tông thứ mấy của cô ta nữa rồi.
Khi chiếc xe dừng lại, đầu óc Lã Phong vẫn đang lơ lửng trên không trung, đợi một tiếng cạch vang lên hắn mới giật mình rơi xuống đất.
Cô gái kia đã xuống xe từ lúc nào còn hắn thì không thể mở được cửa xe.
Lã Phong không ngừng đập tay vào cửa kính, gọi to: "Mau mở cửa xe cho tôi!"
"Xong việc tôi sẽ quay lại."
Thập Nhất chỉ nói như vậy rồi bỏ lại Lã Phong, đi vào tòa nhà cao ngất, cô không nghĩ nên để hắn nhìn thấy khung cảnh tiếp theo đâu, hẳn là nó… sẽ máu me lắm.
Mỗi một bước chân của cô lúc này đều trở nên thật nặng trĩu, bởi vì nó đang bị làm phiền bởi dòng ký ức xa xưa, ký ức về những cảm xúc đau đớn, bất lực đến tuyệt vọng của một hài tử yếu ớt…
"A Mông, tỷ không sao, thật đó, chỉ là dấu vết muỗi cắn thôi."
"Mong muốn nhìn thấy A Mông trưởng thành sẽ giúp tỷ vượt qua mọi thứ.
Đừng lo lắng nhé, tỷ giỏi giang lắm đó."
"Đừng chạm vào tỷ, tỷ bẩn lắm, sẽ làm ô uế A Mông đáng yêu của tỷ mất."
"Hứa với tỷ, dù thế nào cũng không được trả thù, cho dù không còn tỷ cũng phải cố sống sót, nếu không… tỷ sẽ đau lòng lắm…"
Hài tử sáu tuổi đối diện với những lời trăn trối cuối cùng khi ấy, đã lạnh lùng nói một câu trả lời có thể khiến cho đối phương chết không nhắm mắt.
"Được...!Vậy thì tỷ hãy cứ đau lòng đi...!Bởi vì ta tuyệt đối sẽ trả thù tất cả! Sống sót hay không cũng chẳng còn quan trọng với một người đơn độc như ta nữa rồi...".
Danh Sách Chương: