Tin tức Thần Vũ bị fan cuồng tấn công còn chưa hạ nhiệt thì một tin tức lớn khác đã nhanh chóng xuất hiện khắp các báo đài lẫn tivi: "Bộ trưởng Tư Mã Hồ cùng hàng loạt quan chức bất ngờ vướng vào một cuộc điều tra lớn về hành vi ăn hối lộ."
Tại tập đoàn Âu thị, Âu Dương Liệt vừa kết thúc cuộc gọi với mẹ mình.
Hắn đang truyền đạt lại tình hình với Tào Gia Lâm:
"Có vẻ như báo chí cố phóng đại sự việc lên nhằm giảm thiểu uy tín của cậu tôi.
Chắc là một chiêu thức chơi xấu của phe đối thủ tranh cử."
"Âu tổng, chúng ta có nên tạm hoãn lại kế hoạch sắp tới không?"
"Không cần.
Cậu tôi đã nói không cần quá lo lắng rồi, cứ tiếp tục đi."
"Âu tổng à, tôi cảm thấy lần điều tra này khá bất thường khi bộ trưởng Tư thậm chí không nghe được tiếng gió nào.
Đã vậy còn liên quan đến không ít người ủng hộ ngài ấy thì phải."
Tào Gia Lâm là người nhanh nhạy nhận ra điểm bất thường nhưng Âu Dương Liệt lại quá tự tin để chú ý tới điều đó.
"Trước giờ cậu tôi gặp không ít trường hợp như này rồi, với lại mối quan hệ của ông ấy rộng hơn anh nghĩ nhiều."
"Vâng, tôi hiểu rồi…"
"Thư ký Tào, lần này anh phải chắc chắn thôn tính được Tinh Hoa đấy.
Tôi không thể tiếp tục nhìn Phương Khả Mạn ung dung tự tại nữa đâu." Gương mặt Âu Dương Liệt khi nhắc về cô gái tràn ngập ghen ghét và khinh thường.
"Phương Khả Mạn quả thật khó đối phó hơn tôi nghĩ.
Nhưng lần này chắc chắn không thất bại được, vì chúng ta đã nắm chắc người bên cạnh cô ta rồi."
Trong khi một âm mưu lớn đang được diễn ra, Thập Nhất ở Tinh Hoa lại đang bận rộn chuẩn bị cho đêm chung kết chương trình Who is winner.
Chương trình được phát sóng trực tiếp tại một hội trường với hơn 5000 chỗ, sức nóng của nó đã được thể hiện rõ nhất khi không có một ghế trống vào ngày hôm ấy.
30 phút trước giờ phát sóng, hội trường tấp nập khán giả và băng rôn cổ vũ, mọi khâu chuẩn bị quay phim đã hoàn tất, thì Chu Diệp với bộ dáng vội vã chạy tới chỗ Thập Nhất:
"Phương tổng, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tại phòng chờ, không khí vô cùng nhốn nháo và lộn xộn, Quách Tần ngồi bệt trên sàn ôm bụng đang không ngừng chảy máu, đứng một bên là Thần Vũ với gương mặt trắng bệch thất thần.
Thập Nhất xen vào đám người, ngồi xuống trước mặt Quách Tần, không hỏi han gì mà lập tức cúi xuống xem xét vết thương.
"Phương tổng, chúng tôi đã gọi cứu thương rồi, bọn họ sẽ đến đây nhanh nhất." Chu Diệp vội vàng báo cáo tình hình.
"Tại sao cậu ta bị thương?" Thập Nhất hỏi trong khi đang xé toạc bộ trang phục biểu diễn mới toanh để băng bó cho Quách Tần.
Sắc mặt hắn tái nhợt, vầng trán nhăn dữ dội, hàm răng cắn chặt nhẫn nhịn cơn đau da thịt.
Không nghe ai trả lời câu hỏi của mình, Thập Nhất quét mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng kia làm mọi người xung quanh đều bất giác cảm thấy sợ hãi.
"Là… anh.
Là anh làm cậu ấy bị thương." Thần Vũ lên tiếng, đôi môi run rẩy, không biết vì chứng sợ máu hay còn vì điều gì khác nữa.
Lã Phong từ phòng chờ của team A chạy sang vừa lúc nghe thấy lời thừa nhận kia, vẻ mặt không tin nổi hỏi lại:
"Thật sự do anh làm sao?"
"Tiền bối Thần Vũ, anh nói không rõ ràng như vậy sẽ gây hiểu lầm đấy!" Đoàn Ân, một thành viên trong team B chứng kiến từ đầu đến cuối vội vàng đứng ra giải thích: "Phương tổng, không phải tiền bối cố tình làm đại ca Quách Tần bị thương đâu ạ, là do đạo cụ kiếm giả đột nhiên lại thành kiếm thật!"
Đoàn Ân vừa nói vừa chỉ xuống một thanh kiếm dính máu đang rơi trên sàn ở góc phòng.
Thập Nhất chỉ liếc nhìn thanh kiếm một cái rồi lại nhìn xuống Quách Tần yếu ớt đang dựa vào mình sau khi được băng bó xong.
Cô biết bài thi chung kết của team B được lồng ghép thêm không ít động tác võ thuật, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
"Buổi phát sóng hôm nay hủy bỏ đi."
Thập Nhất đột ngột ra lệnh khiến tất cả mọi người đều trợn mắt.
"Sao có thể???"
Nghĩ đến 5000 người đang chờ bên ngoài hội trường và không biết bao nhiêu khán giả đợi xem phát sóng trực tiếp, Chu Diệp cực lực phản đối:
"Phương tổng, tuyệt đối không thể làm như vậy! Không nói đến tổn thất tài chính thì hành vi đột ngột hủy bỏ chương trình như thể này chẳng khác nào xem thường khán giả!"
Lã Phong cũng phải lên tiếng: "Cái này có hơi quá rồi đấy, team B không phải chỉ có mình Quách Tần đâu, cô còn nhớ mình làm trong ngành giải trí không vậy? Đắc tội ai cũng đừng có đắc tội khán giả chứ?"
"Tôi không quan tâm sẽ đắc tội ai.
Tôi bảo hủy chính là hủy."
Mặc kệ sự phản đối của mọi người, Thập Nhất vẫn kiên định với quyết định vừa rồi, cô bế Quách Tần lên, bước thẳng về phía cửa.
"Xe cứu thương quá lâu, tôi sẽ tự đi đến bệnh viện, việc thông báo, xử lý mọi chuyện giao cho cô, Chu Diệp."
Không thể nào! Chu Diệp méo mó mặt mày, ra lệnh theo ý mình rồi để lại mớ hỗn độn cho thư ký giải quyết vậy đó hả?
"Đại Thần Vũ, Lã Phong, hai người chạy theo khuyên Phương tổng được không? Trời ơi! Tôi thật sự không dám ra ngoài đối diện với cơn phẫn nộ của 5000 con người đâu."
Chu Diệp với tia hy vọng cuối cùng nhìn hai đại thần nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
Thần Vũ đứng bất động, mắt chăm chăm nhìn về bóng dáng hai người đã đi khuất, gương mặt ấy chẳng giấu nỗi sầu muộn.
Mọi biểu cảm của anh đều được Lã Phong thu vào mắt.
Nhìn xem, người từng giảng dạy về học cách chấp nhận rốt cuộc bản thân anh ta cũng đâu có làm được.
Lã Phong quay qua nói với Chu Diệp: "Ra ngoài đi, tôi sẽ giúp cô thông báo và xoa dịu khán giả, được chút nào hay chút ấy."
Lấy lý do "lỗi kỹ thuật" để lùi lại thời gian phát sóng không đủ để khiến khán giả chấp nhận hay thông cảm, ngay lập tức Tinh Hoa đã lên hot search với các hashtag tiêu cực như kém chuyên nghiệp, khinh thường khán giả, chiêu trò phản cảm, v.v,...!
Không chỉ vậy, bởi vì vi phạm hợp đồng phát sóng với nhà đài, Tinh Hoa sẽ phải gánh thêm một khoản bồi thường rất lớn.
Trong khi mọi bộ phận công ty đều đang nhốn nháo bởi hàng trăm cuộc điện thoại thì kẻ đầu têu gây chuyện, vị sếp yêu quý nọ lại đang bận rộn ở bệnh viện.
Vết thương của Quách Tần không quá sâu, không ảnh hưởng nội tạng nên chỉ cần khâu mười mấy mũi, bởi vì tác dụng gây mê nên hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Thập Nhất đứng nhìn gương mặt trắng bệch của cậu thiếu niên, không rõ cảm xúc gì.
Rồi đột nhiên cô cầm tay Quách Tần, dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay hắn, theo nét viết, một làn khói xám xuất hiện kết thành chữ "Khai", nhanh chóng thẩm thấu vào da thịt.
Cũng ngay lúc này Quách Tần vốn đang hôn mê lập tức trở nên nhăn nhó, gương mặt giống như rất đau đớn.
Thập Nhất vẫn nắm tay Quách Tần, mắt nhắm lại, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh đen trắng xa lạ.
Thực chất trước đây Thập Nhất luôn phải nắm tay mới có thể nhận ra "Hắn" là dựa vào khả năng nhìn thấu kết cấu vận chuyển linh khí diễn ra trong cơ thể đối phương.
Nhưng bây giờ Quách Tần lại không hề thu thập linh khí, cũng không còn tiếp nhận lực lượng của cô nữa.
Cách thức cưỡng đoạt khai mở này sẽ đem đến đau đớn cho chủ nhân nên Thập Nhất phải cố gắng hoàn thành nhanh nhất.
Cô tìm đến khu vực trung đan điền(*), ở nơi đó có một điểm sáng rất nhỏ, thứ trước đây chưa từng xuất hiện.
Khi cô muốn tiến đến gần hơn, điểm sáng kia đột ngột phóng đại.
Cùng lúc, Thập Nhất mở mắt ra, nhìn xuống chùm khói nhỏ nằm yếu ớt trên lòng bàn tay, cô há miệng mắng:
"Vô dụng!"
Khói xám giống như có nhân tính, nhảy dựng lên lao về phía Quách Tần, tuy nhiên, nó nhanh chóng bị chặn lại bởi ánh sáng vàng bao quanh hắn.
Thay vì tấn công thì khói xám lại cong đuôi chạy về, mất hút trong thân thể Thập Nhất.
Cô gái nào đó lập tức đen mặt.
Thập Nhất bất lực thu tay, nhìn chằm chằm toàn thân Quách Tần được bao bọc bởi ánh sáng vàng.
Không lâu sau, tay cô lần nữa giơ lên, chậm rãi tiến về Quách Tần.
Mặc dù hào quang kia vẫn còn đó nhưng cô lại thành công chạm vào gò má hắn, đôi mắt tinh anh, tỏ tường, giống như đã nhìn thấu mọi việc.
Hôm ấy Thập Nhất không đợi người tỉnh lại đã rời khỏi bệnh viện.
Sau khi cô đi Quách Tần bắt đầu xuất hiện những hiện tượng lạ, trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, phản ứng giống như gặp phải ác mộng.
Một lúc sau, Quách Tần đột ngột mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt mê man nhìn vào trần nhà trắng xóa, môi mấp máy phát ra âm thanh thật nhỏ:
"Thường… Quân…?".
Danh Sách Chương: