Chuyến bay của nam nữ chính phải mất ba tiếng mới có thể tới đây nên trong thời gian đó Thập Nhất đã kéo Mạc Lâm đi mua sắm đồ ấm.
Cô cũng không phải mình đồng da sắt đến vậy đâu.
Lúc Giang Thiên Hạo đáp xuống sân bay Hải Sơn, điều đầu tiên đập vào mắt hắn chính là hình ảnh đôi nam nữ mặc áo khoác đôi, nắm tay nhau vô cùng tình cảm.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Vu Tiểu Ân lại giống như sắp chảy nước.
"Tiểu Ân? Sao cậu lại đi cùng Giang Thiên Hạo?" Mạc Lâm vẫn chưa hề biết chuyện Thập Nhất lừa nữ chính nên hắn rất bất ngờ về sự xuất hiện của cô.
"Tớ…"
Vu Tiểu Ân lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
Giang Thiên Hạo ở bên cạnh cũng một bộ mặt buồn như nhà có tang.
Thập Nhất lên tiếng xen vào: "Có chuyện gì nói sau, bây giờ việc cần gấp là đi thuê phòng.
Giang Thiên Hạo, cậu mang chứng minh thư đúng không?"
Nhờ có nam chính, rốt cuộc Thập Nhất và Mạc Lâm cũng có một nơi để nghỉ ngơi và tắm rửa.
Chỉ có điều Mạc Lâm rất không vui khi bạn phòng của mình lại là Giang Thiên Hạo.
"Thu lại ánh mắt của cậu được rồi đó.
Mạc Lâm, cậu còn chưa đủ tuổi đâu."
"Sao anh lại tới đây cùng Tiểu Ân? Hai người đã tới giai đoạn đi du lịch chung luôn rồi hả?"
Giang Thiên Hạo nhìn chằm chằm Mạc Lâm, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thật sự thích La Kỳ Kỳ à?"
"Chuyện đó còn phải hỏi à?"
"Vậy Vu Tiểu Ân thì sao?"
"Tiểu Ân thì liên quan gì đến chuyện này?"
"Thôi bỏ đi, tôi không phải người có thể nói ra."
"Này, có chuyện gì thì nói luôn đi chứ, ai kêu anh nói giữa chừng rồi bỏ đi vậy."
"Đi ăn tối thôi.
Cậu không thấy đói à?"
Giang Thiên Hạo và Mạc Lâm đi tới phòng của hai cô gái, không biết có chuyện gì mà Vu Tiểu Ân xuất hiện với hai đôi mắt đỏ ửng và sưng húp, nhìn vào ai cũng biết rằng cô mới khóc xong.
Nam chính thấy vậy liền chẳng hỏi han gì đã xông vào mắng: "La Kỳ Kỳ, có chuyện gì từ từ nói.
Sao cô lại làm Tiểu Ân khóc nữa hả?"
"Giang Thiên Hạo! Ai cho anh lớn giọng với La Kỳ Kỳ? Mắc mớ gì chị ấy phải làm Tiểu Ân khóc chứ?" Mạc Lâm lập tức đứng ra bênh vực Thập Nhất.
"Đúng là tôi làm Vu Tiểu Ân khóc đấy." Thập Nhất thản nhiên nhận tội lỗi về phía mình.
Giang Thiên Hạo nghe vậy càng xù lông hơn, kéo tay Vu Tiểu Ân về phía sau lưng, bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con.
"La Kỳ Kỳ, tôi đem Tiểu Ân đến đây để em ấy gặp Mạc Lâm, không phải để cô bắt nạt em ấy."
"Rồi, biết nam chính anh là người có lòng dạ như biển cả rồi, không cần khoe nữa."
"Cô… Tôi không cần lời khen đểu đó.
La Kỳ Kỳ, mau xin lỗi Vu Tiểu Ân đi.
Nếu không tôi không bỏ qua cho cô đâu." Lời thoại kinh điển của các anh chàng nam chính.
"Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi?"
"Chuyện cô lừa gạt Vu Tiểu Ân rằng Mạc Lâm đến Đà Nam cùng cô tôi đã biết rồi.
La Kỳ Kỳ, tôi không hề muốn cô thực hiện lời hứa với tôi bằng cách đó!"
"Hờ… Lúc giao hẹn chúng ta cũng đâu có nói tôi không được lừa Vu Tiểu Ân.
Giang Thiên Hạo cậu có thể tay không dâng người mình thích đến với tình địch chứ tôi thì không ngu ngốc như vậy đâu nhé?"
Thập Nhất nói rồi nắm lấy tay Mạc Lâm giơ lên: "Vu Tiểu Ân, nhìn cho kỹ xem lúc này là ai đang đứng ra nắm tay, che chở cho cô.
Còn Mạc Lâm mà cô thích lại đang nắm tay ai.
Cô đâu có mù đúng không?"
"La Kỳ Kỳ, cô có cần ăn nói khó nghe như vậy không?" Giang Thiên Hạo nhăn mày.
"Chứ cậu ăn nói dễ nghe với tôi quá nhỉ?"
Mạc Lâm dù có ngốc đến mấy thì bây giờ hắn cũng có thể hiểu sơ sơ mọi việc rồi.
Thông tin này khiến hắn có chút bất ngờ nên phản ứng cũng chậm một chút.
Nhìn Vu Tiểu Ân với đôi mắt ngập nước, Mạc Lâm có chút bối rối.
Vu Tiểu Ân là người bạn duy nhất của hắn ở trường, không quá thân thiết, nhưng hắn lại rất thưởng thức tinh thần vượt khó của cô.
Tuy nhiên, nếu phải đứng giữa tình bạn và La Kỳ Kỳ, hắn tất nhiên không chút phân vân chọn đứng về phía cô.
"Tiểu Ân, tớ không rõ chuyện gì xảy ra nữa, nhưng mà… đúng là tớ rất thích Kỳ Kỳ.
Tớ không hi vọng cậu gây ra phiền phức cho chị ấy."
Mạc Lâm vừa kéo tay Thập Nhất rời đi thì Vu Tiểu Ân cũng lập tức bật khóc nức nở.
"Tiểu Ân, đừng khóc… Đừng khóc nữa được không?" Giang Thiên Hạo lúng túng dỗ dành mà không được, cuối cùng hắn chỉ đành dang tay ôm ấy cô gái nhỏ.
"Hu hu… Giang Thiên Hạo… tôi còn chưa tỏ tình đã bị người ta từ chối luôn rồi."
"Thất tình đâu phải chuyện gì lớn.
Không phải em còn có tôi sao?"
Có lẽ trong câu chuyện gốc Vu Tiểu Ân vốn cũng có tình cảm đặc biệt với Mạc Lâm, nhưng tình cảm ấy chưa được phát hiện thì nam chính đã xuất hiện, phá rối không gian yên bình và dần dần thay thế vị trí của Mạc Lâm.
Bây giờ, bởi vì sự xuất hiện của Thập Nhất nên Vu Tiểu Ân mới nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, và cũng chẳng còn tâm tư nào để nghĩ đến Giang Thiên Hạo nữa.
Mặc kệ nam nữ chính ở ngoài an ủi nhau, Thập Nhất kéo Mạc Lâm đi tìm bữa tối.
Dù vừa trải qua rắc rối nhưng cô gái vẫn thản nhiên ăn uống như không có gì.
Mạc Lâm rụt rè lên tiếng hỏi: "Sao chị không nói với tôi về chuyện của Tiểu Ân?"
"Có gì đáng kể sao?"
"Nếu tôi biết thì tôi đã tìm cách giải quyết ổn thỏa hơn rồi.
Như bây giờ… sau này còn nhìn mặt nhau kiểu gì?"
"Thế cậu muốn nhìn mặt cô ta à?"
"Chị thừa biết tôi không có gì với Tiểu Ân mà."
Cô biết, nên nữ chính mới vẫn còn khóc được đó.
Thập Nhất âm thầm trả lời trong lòng.
"Dù sao thì sau này cậu lo mà tránh xa cô ta một chút.
Hiểu không?"
Mạc Lâm cong môi cười cười: "Không ngờ La Kỳ Kỳ vậy mà cũng biết ghen cơ đấy!"
"Ghen? Việc đó chỉ dành cho người thiếu tự tin, thiếu bản lĩnh.
Cậu vốn là của tôi rồi.
Sao tôi phải ghen?"
"Xùy… Chị bây giờ chính là ghen đó.
Còn chối nữa."
"Tôi không ghen."
"Vậy để tôi đi nắm tay Vu Tiểu Ân nhé?"
"Không cần tay để ăn cơm nữa thì cứ việc."
"Này… chị chặt tay tôi đi thì tôi cũng không nắm được tay chị nữa đâu."
"Không nắm tay cũng được.
Cái nào lòi ra tôi nắm cái đấy."
"Phụt…"
"Tai cậu to đấy, đủ nắm được.
Cậu lại tự suy nghĩ bậy bạ cái gì rồi đúng không? Mặt đỏ ửng hết lên rồi kìa."
"K...không có.
Tôi không nghĩ gì hết.".
Danh Sách Chương: