Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Mạc Lâm, Vương Gia Hải gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
Hắn chẳng còn nghĩ đến việc giữ hình tượng gì nữa mà ngay lập tức nắm lấy cánh tay Mạc Lâm, truy hỏi: "Tại sao cậu có chiếc nhẫn này?"
Mạc Lâm nhăn mày, giật phăng cánh tay ra.
"Việc này thì liên quan gì đến cậu?"
"La Kỳ Kỳ đưa cho cậu đúng không?"
"Sao cậu biết nó đến từ La Kỳ Kỳ?"
Vương Gia Hải gằn giọng: "Tất nhiên tôi phải biết nó rồi, tôi là người nhìn thấy nó trước cả cậu cơ đấy."
Mạc Lâm cau mày nhìn Vương Gia Hải, câu nói này đã khiến hắn phải suy nghĩ.
"Ý cậu là sao?"
Không đợi Vương Gia Hải trả lời, từ phía sau vang lên một giọng nói: "Cậu ấy là cố vấn của tôi nên tất nhiên phải nhìn thấy trước rồi."
Thập Nhất từ từ đi tới, rất tự nhiên đưa tay quàng qua eo Mạc Lâm đầy thân mật: "Bởi vì sợ rằng thẩm mỹ của tôi không hợp mắt cậu, nên tôi đã nhờ cậu ấy xem qua trước.
Vương Gia Hải, cảm ơn nhé."
Nói xong, cô đưa tới cho hắn một chiếc hộp: "Đây là quà cảm ơn.
Dù sao cậu cũng đã góp một phần sức lực giúp tôi có được Mạc Lâm."
Đúng là không có chất xúc tác Vương Gia Hải thì không biết tên ngốc này bao giờ mới nhận ra tình cảm của mình nữa.
Vương Gia Giả trơ mắt nhìn hai người đầy tình tứ phía trước, sự tức giận ngùn ngụt tăng lên: "La Kỳ Kỳ… cậu lừa tôi?"
"Tôi lừa cậu? Tôi lừa cậu việc gì cơ?"
"Cậu cố tình tỏ ra như thích tôi, đi chơi với tôi, tặng tôi những món quà đắt tiền, và bây giờ lại ở bên Mạc Lâm? La Kỳ Kỳ… Tôi không ngờ cậu trơ trẽn như vậy đấy."
"Tôi đi chơi cùng cậu, tặng quà cho cậu hoàn toàn chỉ bởi vì xem cậu là bạn bè.
Nếu điều đó khiến cậu hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng mình thích cậu cả.
Người tôi thích… là Mạc Lâm."
Vương Gia Hải sững sờ, những lời này rất quen, là lời nói khi ấy của hắn dành cho Thanh Thanh, và bây giờ đổi lại chính hắn là người phải nghe nó!
Cô ta cố ý! Đây là điều duy nhất mà hắn nghĩ ra.
"La Kỳ Kỳ, vì cậu mà tôi đắc tội với Thanh Thanh, ba mẹ tôi thì bị đuổi việc.
Rốt cuộc tôi đã làm gì sai với cậu hả?"
Chắc chắn bởi vì Thanh Thanh không động được đến Thập Nhất nên mới trút tất cả lên Vương Gia Hải.
Thập Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy sao? Tôi không biết điều đó đấy.
Vậy cậu còn không mau đi xin lỗi Thanh Thanh đi.
Cô bé thích cậu như vậy mà, năn nỉ một chút là được thôi."
Vương Gia Hải tức muốn chết, hắn tiến lên định làm gì đó với Thập Nhất thì bị Mạc Lâm chắn lại: "Đừng đến gần bạn gái của tôi."
"Ha… Mạc Lâm, cậu nghĩ mình thắng tôi rồi sao? La Kỳ Kỳ không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Sớm muộn gì thì cô tiểu thư ăn chơi trác táng như cô ta cũng sẽ vứt bỏ cậu thôi."
Mạc Lâm cười khẩy: "Không sao, tôi có tập đoàn Mạc Gia, nguyện ý để cho Kỳ Kỳ ăn chơi trác táng cả đời."
Thập Nhất ở sau lưng Mạc Lâm ngó ra, giọng trách móc: "Vương Gia Hải, tôi tìm được một người môn đăng hộ đối như vậy, cậu lẽ ra nên chúc mừng tôi chứ?"
Phu xướng phụ tùy, thật sự là làm cho Vương Gia Hải tức muốn chết.
Hắn ta cuối cùng chỉ có thể rời đi với nỗi bực bội không thể phát tiết.
"La Kỳ Kỳ! Cô cứ chờ đó!"
Phải chờ chứ, chuyện ở phía sau còn vui hơn nhiều.
Vương Gia Hải bây giờ đã biết bị thất bại ở cô nên chắc chắn sẽ chạy đến tìm Thanh Thanh cầu xin tha thứ.
Ở kiếp trước, nhân tình mà hắn ngoại tình chính là Thanh Thanh.
Bây giờ cô thả hắn đi để hắn sớm đến với chân ái của mình hơn, hai người nhất định không được sự phụ mong đợi của cô đâu đấy.
Thập Nhất đang hứng khởi vì từ nay không cần đóng kịch với Vương Gia Hải nữa thì Mạc Lâm ở bên cạnh cất bước đi trước, trông bộ dạng còn có vẻ không vui.
Cô nhanh chóng đuổi theo sau: "Này, cậu sao thế? Không phải vừa nãy còn rất vui vẻ sao?"
"Vui vẻ? La Kỳ Kỳ, con mắt nào của chị thấy tôi vui vẻ hả?"
"Không vui? Tại sao lại không vui?"
"Tại sao chị lại đi lựa nhẫn tặng tôi với Vương Gia Hải? Chị đã làm những gì để khiến hắn nghĩ rằng chị thích hắn hả? La Kỳ Kỳ, chị muốn tôi tức chết phải không?"
"Những việc này không phải đều đã qua rồi sao? Tôi cũng đâu có giấu cậu việc mình đi gặp hắn.
Tôi đã nói phải cho hắn một bài học rồi mà.
Hơn nữa chiếc nhẫn này không phải do hắn chọn, đến chạm vào hắn cũng chưa được chạm nữa mà." Thập Nhất đưa tay ra nắm lấy tay hắn, lắc nhẹ, "Đừng giận nữa, cậu cứ động tí là giận như vậy sẽ mau có nếp nhăn đấy."
Mạc Lâm nghe giải thích vốn đã hơi nguôi giận một chút rồi, thì lại bị mấy câu cuối của cô làm cho phát tác.
Chị ta là đang dỗ hắn hay chọc tức hắn thêm vậy?
"Chị đang trách tôi không hiểu chuyện đấy à?"
"Không có.
Cậu không cần hiểu chuyện.
Tôi có thể bao dung tất cả cho cậu."
Mạc Lâm bị một câu này làm cho cảm động, nếu không phải đang ở trường hắn thật sự muốn tới ôm cô gái một cái.
"Chị-"
"Dù sao muốn cậu hiểu chuyện là điều không thể.
Đây đã là tính cách của cậu rồi."
Lời đang chuẩn bị nói của Mạc Lâm biến mất.
Hắn đúng là điên rồi mới dễ dàng bị cảm động như vậy.
Mạc Lâm giận dỗi vùng tay khỏi Thập Nhất: "Hôm nay không được nắm tay tôi, không được động vào tôi."
"Tại sao?"
"Đừng có hỏi tại sao nữa.
Tự suy nghĩ xem mình đã làm sai gì đi!"
Mạc Lâm thật sự bỏ lại Thập Nhất đi vào lớp học một mình.
Một lúc sau đó thì cô cũng đi vào theo, cô đưa tới cho hắn một hộp sữa bò:
"Uống đi.
Hồi sáng cậu ăn ít còn gì?"
Mạc Lâm cầm hộp sữa, không quên nói thêm một câu: "Tôi vẫn chưa hết giận chị đâu."
"Dù có giận thì cậu vẫn phải thực hiện kèo cá cược nếu tôi thắng đấy."
Hôm nay là ngày phát điểm kiểm tra, hình như Thập Nhất nghĩ rằng hắn đang tìm cách trốn bằng việc giận dỗi.
"Này! Tôi không có phải vì sợ trả kèo nên mới giận chị đâu nhé! Chị…" Mạc Lâm thở phì phò, thật là ngốc hết chỗ nói mà.
"Hồi trước không phải chị giỏi thả thính lắm sao? Bây giờ thì lại chậm tiêu như vậy?"
"Thả thính hả? Xem phim nhiều chút là biết á mà?"
"Tôi tưởng chị chỉ xem phim kinh dị?"
"Thỉnh thoảng cũng có đi xem phim tình cảm…" Thập Nhất rất thức thời nuốt lại mấy chữ với Vương Gia Hải.
"...!Một mình."
"Đi một mình? Vậy thì chán chết.
Tôi cũng thích phim tình cảm hơn thể loại kinh dị của chị nhiều.
Bữa nào chúng ta đi xem nhé? À không… Tối nay đi, tối nay có phim mới nè.
Để tôi đặt vé."
Mạc Lâm rút điện thoại bắt đầu tìm kiếm, hoàn toàn không nhớ đến lời tuyên bố giận hờn vừa nãy của hắn nữa.
Thập Nhất cứ thế được tha bổng, xem ra đánh lạc hướng là phương thức hiệu quả nhất.
Thập Nhất âm thầm ghi nhớ.
Một lúc sau, thầy Chu mang theo xấp giấy bước vào lớp học, đó chính là bảng điểm thi lần này của bọn họ.
Có thể thấy ánh mắt ông ấy rất nhanh liền dừng ở chỗ La Kỳ Kỳ với biểu cảm vui vẻ.
"Năm nay, không chỉ hạng nhất và hạng hai của khối vẫn nằm trong lớp chúng ta, mà điểm trung bình lớp cũng tăng vượt trội.
Đề nghị các em cho chúng ta một tràng pháo tay."
"Yo hô…"
"Hạng nhất và hai lại là Mạc Lâm, Vu Tiểu Ân đúng không thầy?"
"Còn phải hỏi nữa, chắc chắn vị trí đó thuộc về lớp trưởng và lớp phó rồi."
Thập Nhất ngồi bên dưới khoanh tay, âm thầm nhạo báng, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, thế giới này sao có thể luôn đi theo một lập trình có sẵn chứ, cuộc sống là đầy rẫy sự bất ngờ có biết không?
"Các em chỉ nói đúng một nửa thôi.
Hạng nhất và hạng hai của kỳ này chỉ chênh nhau một điểm, thật sự là rất sít sao.
Sau khi thầy đọc tên xong, các em nhất định phải cho hai bạn một tràng pháo tay thật lớn đấy."
Thập Nhất gần như đã sắp nhấc mông khỏi ghế để đi lên nhận bảng điểm của mình.
"Hạng nhất là lớp trưởng của chúng ta, Mạc Lâm, còn hạng hai là một nhân vật vô cùng bất ngờ, La Kỳ Kỳ… em thật sự tiến bộ đến mức không ngờ."
Hạng nhất Mạc Lâm? Có phải cô nghe nhầm rồi không? Thập Nhất hoang mang ngồi im trên ghế, trong khi Mạc Lâm mỉm cười tươi tắn nhìn cô:
"Tiếc thật đấy, chị thua rồi…"
Không thể nào! Sao cô có thể thua một thằng nhóc cấp ba được?
[Ký chủ à… Cuộc sống này là đầy rẫy bất ngờ.
Ha ha…] Đại Thần hưng phấn cười trên nỗi đau của ký chủ nhà nó.
[Câm miệng đi.].
Danh Sách Chương: