Chính Tử Khanh trở về liền có rất nhiều dân chúng hai bên đường đón chào nồng nhiệt.
Thế mới nói sức ảnh hưởng của ngôn luận thời nào cũng thật đỉnh.
Từ hoàng tử chỉ biết ăn chơi, lại trở thành hoàng tử được yêu thích nhất rồi.
"Tứ hoàng tử, vết sẹo trên má ngài là do cứu một hài tử thường dân sao?"
"Ta có thuốc trị sẹo rất tốt, ngài hãy nhận lấy tấm lòng của ta."
"Nghe nói ngài còn tự mình xuống ruộng cày cấy nữa phải không?"
"Ngài ấy chỉ trong thời gian ngắn đọc sách mà tìm ra phương thức canh tác mới cho Hà Châu luôn đấy.
Tiểu dân cũng muốn đọc sách giống ngài."
Chính Tử Khanh cười toe toét đã mỏi cả răng, hắn còn phải đi vào hoàng cung diện kiến hoàng thượng.
Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị, nhưng nam chính vẫn có chút lo lắng.
Thập Nhất đặt vào tay nam chính một khay Ngọc Sa mình mới làm.
"Tự tin lên, hoàng thượng không giết nổi ngươi đâu."
Hắn là nam chính đấy, chỉ có Thái Khang mới là đối thủ thật sự của hắn thôi.
Trong thời gian này, nam chính giả cũng gom góp được rất nhiều danh tiếng.
Vốn dĩ thái tử nguyên gốc Thái Khang đã có tiếng nhân từ, hiền hòa, cộng thêm việc biết trước cốt truyện nên Thái Khang giải quyết chính sự cũng khá chuẩn.
Chỉ có điều máu côn đồ bên trong Thái Khang không mất đi đâu được, hắn bề ngoài giả vờ thanh cao, nhưng sau lưng lại tìm nữ nhân đến phủ và còn lén lút ra tay với những người làm hắn không vừa lòng trong Tư Lễ giám (*).
(*) Tư Lễ giám: nơi tiếp nhận các tấu sớ của quan thần dâng lên hoàng thượng.
Những người này đều sẽ được Tử Khanh thu xuống trướng, người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Việc đầu tiên Thập Nhất làm khi về tới kinh thành chính là đến Thần Tiên lâu xem tình hình.
Cả hai lầu đều đông nghịt thực khách, qua gần một năm, cây cầu đã được sửa chữa hoàn thành, thương gia bắt đầu xuất hiện ở đây nhiều hơn.
Chỉ cần một người đã từng dùng bữa ở Thần Tiên Lâu thì đều muốn ghé thăm lần hai bởi hương vị độc đáo của món ăn nơi đây và cả dàn mỹ nữ ca kỹ che mặt nhảy múa xinh đẹp.
Mã Linh nhìn thấy Thập Nhất, việc đầu tiên chính là muốn chạy tới ôm cô nhưng suýt nữa thì bị cho ăn đạp.
"Ta Mã Linh nè, sao tỷ về cũng không báo một tiếng thế?"
Tay nghề giả trang của cựu sát thủ cũng thật tài tình, cô hoàn toàn không nhận ra hai người trước mặt là Mã Linh và Lý Dịch.
"Thần Tiên lâu buôn bán rất tốt, tỷ có muốn xem sổ sách không?"
"Không cần, Lý Dịch, Mã Linh, hai ngươi theo ta vào trong nói chuyện một chút."
Chuyện mà Thập Nhất muốn nói liên quan đến tiểu thư của Hộ bộ thượng thư Lã Mẫn Mẫn.
Gần đây nàng ta vẫn thường xuyên đến tửu lâu dùng bữa nên Mã Linh đã lăm le làm thân được với nàng.
Lã Mẫn Mẫn thích nhất là làm đẹp và nịnh hót nên rất dễ để lấy lòng được nàng ta.
Mục đích của Thập Nhất chính là ở bên tai nàng xúi giục một chút, phụ trợ cho kế hoạch sắp tới của mình.
"Lã Mẫn Mẫn cực kỳ yêu thích thái tử, mặc dù vị trí thái tử phi đã có người ngồi nhưng dường như lòng tham của nàng vẫn không giảm.
Nên sẽ rất dễ để nàng cắn câu."
"Được, ngươi hãy tìm cách đưa thứ thuốc này cho nàng ta."
"Xuân dược sao?"
"Không phải."
Nếu sử dụng xuân dược thì hoàng thượng sẽ không đủ thất vọng với Thái Khang, nó chỉ một thứ giúp trợ hứng mà thôi.
Nếu như tên đó đủ minh mẫn thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng một tên côn đồ, đầu đường xó chợ có thể minh mẫn đến bao nhiêu trước lợi ích khổng lồ mà hắn vẫn luôn ham muốn đây?
Sau khi bàn xong xuôi công việc, Thập Nhất để bọn họ ra ngoài, nhưng Lý Dịch nán lại muốn nói chuyện với cô.
Thập Nhất nhìn theo bóng dáng Mã Linh đã đi ra bên ngoài.
"Có chuyện gì sao?"
"Ta vẫn chưa có cơ hội một lần chính thức cảm tạ ngươi."
"Lý Dịch, ngươi tìm sai đối tượng rồi.
Ta không phải người cứu ngươi mà là Mã Linh."
Nếu như không phải vì thiếu nữ ngốc nghếch đó cô sẽ không quan tâm sống chết của hắn.
"Ta biết, nên ta sẽ không phụ nàng ấy."
"Ta nghĩ điều Mã Linh muốn không chỉ như vậy đâu."
Lý Dịch im lặng không đáp lời.
Thập Nhất không nói gì với hắn nữa, cô rời khỏi Thần Tiên lâu trở về phủ hoàng tử.
Nhận được tin tức chỉ hôn của hoàng thượng, vẫn giống như cốt truyện, đối tượng chỉ hôn cho nam chính là đích nữ Lã Mẫn Mẫn của Hộ bộ thượng thư.
Bên cạnh đó, còn có cả nhân vật Chính Lập Thiên được chỉ hôn với đích nữ của Liễu tướng quân, cũng chính là biểu tỷ (*) của hắn.
Thời đại này không ngăn cấm việc kết hôn cận mạch, thậm chí là còn phát triển bởi vì quan hệ xây dựng quyền lực.
(*) Biểu tỷ: chị họ.
Liễu tướng quân chỉ có duy nhất một ái nữ, sau này binh quyền chắc chắn sẽ truyền lại cho Hiền tế (*), cũng chính là Lập Thiên sau này.
Điều này thật sự ổn đối với một bát hoàng tử không màng thế sự sao?
(*) Hiền tế: con rể.
"Tứ hoàng tử, sắp có tân nương rồi mà không vui sao?"
"Đừng đùa nữa, bên Thần Tiên lâu vẫn tốt chứ?
"Rất tốt.
Ngài với Công bộ thượng thư thế nào?"
"Trương Dư vẫn chưa nhận lời hẹn gặp riêng của ta.
Mặc dù vậy, ông ta rất thích thú với những việc mà ta đã làm ở Hà Châu."
"Vậy sao? Lão ta tính tình rất cẩn thận, thường sẽ không muốn dính vào tranh đấu của các hoàng tử.
Không sao, từ từ rồi khoai cũng nhừ.
À… Tứ hoàng tử, ngài có thân thiết với Liễu Yên không?"
Chính là ái nữ của Liễu tướng quân, đối tượng chỉ hôn của Lập Thiên.
"Biểu muội bình thường rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng ta chỉ gặp muội ấy khi có ngày đại lễ trong cung."
"Ngài có muốn thay thế vị trí của bát hoàng tử không?"
"Ngươi là đang khuyên ta đi giành hôn thê của đệ đệ mình sao?"
"Tình cảm vốn là chuyện có thể sử dụng thủ đoạn để giành đến tay mà."
Để binh quyền vào tay của Lập Thiên không phải là quá lãng phí sao? Nếu như nam chính có thể thay thế hắn thì con đường đi tới vị trí kia sẽ chỉ còn lại một phần ba nữa thôi.
Thật ra không chỉ Thập Nhất mà cả Thái Khang cũng đang ngăm nghe đến Liễu Yên, trong cốt truyện hắn đã sử dụng cách hạ lưu để cưỡng đoạt nhưng Liễu Yên may mắn tránh thoát.
Tuy nhiên sau đó dường như là vì tiếng gièm pha bên ngoài nên nàng đã chọn cách tự sát.
Còn Liễu tướng quân cũng trao lại binh quyền cho hoàng thượng sau chuyện này.
Thập Nhất chắc chắn sẽ không ép uổng nhân duyên của ai đó.
Nhưng tạo chút cơ hội cho hai người độc thân thì đâu có gì là sai.
Tử Khanh không lập tức trả lời có muốn hay không, hắn giống như đang lưỡng lự gì đó:
"Diêu Miên, ngươi có muốn…"
"Muốn gì?"
Nam chính nghĩ đến câu mà Lập Thiên đã từng nói, chính hắn cũng hiểu rõ, thiếu nữ nhìn có vẻ trầm tĩnh này rất kiêu ngạo.
Nàng chắc chắn không có một tình ý gì với hắn, lại càng không muốn trở thành thiếp thất.
"Không có gì, chuyện với biểu muội, ngươi tự sắp xếp đi."
"Được, vậy ngày mai ngài chuẩn bị đi.
Chúng ta sẽ đi chùa."
…
Ở một nơi khác Chính Lập Thiên đang phản đối về mối hôn sự của mình với hoàng thượng nhưng hắn không thể nào lay chuyển được ý định của phụ hoàng.
"Thánh chỉ đã đưa ra, nếu trẫm thu hồi thì còn gì là uy nghiêm đế vương.
Thiên Nhi, mọi việc trẫm đều có thể chiều theo con, còn việc này thì không."
"Được, vậy đến ngày đó, phụ hoàng tự đi mà kiếm một người vào thành thân.
Nhi thần tuyệt đối không lấy biểu tỷ!"
Lập Thiên đùng đùng tức giận rời đi, hoàng thượng cũng không ngăn cản mà căn dặn Doãn Tiêu:
"Thời gian này phải giám sát thật kỹ nó cho trẫm, nếu còn để nó mất tích một lần nữa thì đem cái đầu của ngươi về đây."
"Thần xin lĩnh chỉ.".
Danh Sách Chương: