Trong tiệm tối như bưng, yên ắng đến độ chỉ còn mỗi tiếng hít thở âu lo. Tiêu Tịnh nhắn tin cho đám chị em thân thiết trong phố đèn đỏ để khuyên họ tối nay nên ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió nhưng chẳng có mấy người chịu nghe cô ta.
Tiêu Tịnh khẽ hỏi: “Cô nói xem nếu bọn họ bị cớm tóm thì sẽ ra sao?”
“Bị phạt mấy nghìn tệ với giam mấy ngày chứ sao.” Giang Ánh Nghê nói: “Phạt tiền chẳng phải chuyện gì to tát, vấn đề là nếu khu này bị dẹp thật thì thất nghiệp cả lũ với nhau. Hơn nữa tôi ngờ là có kẻ cố ý kiếm chuyện với má Khâu, chắc bà ta sẽ bị phạt tù đấy. Một khi má Khâu bóc lịch thì dù khu này có mở lại thì hẳn cũng không lớn.”
“Cô nói xem nếu tôi thất nghiệp thì phải làm sao…” Tiêu Tịnh hoang mang nói: “Vốn tôi ở Thời Đại Vàng cũng chẳng nên cơm cháo gì, cả đêm chẳng kiếm được mấy đồng. Nếu Thời Đại Vàng bị cớm niêm phong thì tôi chỉ có nước về quê cày ruộng.”
“Suỵt.” Giang Ánh Nghê ra hiệu cho Tiêu Tịnh im lặng, hai người dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một lát.
Hình như có gì đó không ổn. Tuy phố đèn đỏ bình thường rất náo nhiệt nhưng không đến mức ầm ĩ như vậy, đừng nói là có truy quét thật chứ.
Tiêu Tịnh kề sát tai Giang Ánh Nghê nói: “Để tôi nhắn tin cho Lệ Bình hỏi thăm tình hình bên ngoài xem sao.”
Giang Ánh Nghê thoáng phiền muộn, hạ giọng thầm thì: “Đừng hỏi cô ta làm gì, tám phần là cớm tới.”
Vừa dứt lời đã nghe tiếng người gõ dồn dập vào cửa cuốn của tiệm trang điểm Trân Trân: “Có ai ở trong đó không? Xin phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
Chuyện gì tới cũng phải tới. Giang Ánh Nghê và Tiêu Tịnh đều nín thở, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Cảnh sát lại gõ cửa hỏi lần nữa: “Chủ tiệm có đó không?”
Vẫn không có chút phản hồi nào.
“Thôi, chắc không có ai đâu, sang tiệm gội đầu bên cạnh điều tra trước đã.” Một viên cảnh sát khác nói.
Tiếng bước chân xa dần nhưng tim hai người họ vẫn treo lơ lửng.
Giang Ánh Nghê lặng lẽ phát sầu, sau này biết đi đâu làm ăn đây. Mấy phố đèn đỏ gần đây đều có tiệm trang điểm gội đầu riêng, đều làm ăn theo dây chuyền cả. Nếu khu này bị đóng cửa thì đám gái điếm có thể chạy tới khu nào đó quản lý lỏng lẻo để tiếp tục bán dâm, tuy phải bắt đầu từ hạng kém nhất nhưng chung quy vẫn kiếm ra tiền. Song mấy phố đèn đỏ lân cận đâu thiếu tiệm trang điểm, cô mà tới đó sức mấy giành nổi mối làm ăn, có khi còn lỗ vốn vì phải trả tiền thuê tiệm nữa.
“Hôm nay cảm ơn cô nhé Trân Trân.” Tiêu Tịnh chân thành cảm ơn: “Nếu không có cô thì chắc tôi phải nộp phạt mấy tháng sinh hoạt phí và bị cớm gô cổ rồi.”
“Không có gì.” Giang Ánh Nghê hỏi: “Sau này cô tính đi đâu kiếm sống? Về quê cày ruộng thật à?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, nhưng mà… Tôi thật sự không muốn bán dâm nữa.” Tiêu Tịnh lặng thinh một chốc mới nghiêm túc nói: “Trước kia tôi từng tiếp một lão khách tầm năm sáu chục tuổi cực kỳ tởm lợm. Vợ lão cũng là một bà già năm sáu chục tuổi. Bà già kia tới tận nhà mắng tôi, đang mắng thì phát bệnh tim không cứu kịp… thế là chết… Đúng là nghề này kiếm tiền nhanh thật, nhưng cũng phá hủy rất nhiều gia đình, ăn mắng là đáng kiếp lắm. Hầy… Nhất là bà già phát bệnh tim kia… làm tôi thấy tự trách mãi, nhưng tự trách cũng vô dụng.”
“Tuy cô có tội, nhưng lão già kia cũng có tội mà.” Giang Ánh Nghê nói: “Tội của lão ấy còn to hơn.”
“Thế còn cô? Cô tính sau này làm gì?” Tiêu Tịnh hỏi.
“Chả biết, mấy ngày nữa cũng hết hạn thuê tiệm này rồi, chắc chắn tôi sẽ không thuê tiếp.” Giang Ánh Nghê nói: “Có lẽ kiếm gì đó làm tạm rồi thuê nhà gần chỗ làm.”
Tiêu Tịnh nói: “Cô có muốn thuê chung với bọn tôi không? Tôi với Lệ Bình đang thuê một căn hộ hơn bảy mươi mét vuông ở khu Nam Dương Minh Châu, dạo này đang sầu đời vì không ai gánh tiền thuê chung đây.”
“Chẳng phải giá nhà ở khu Nam Dương Minh Châu đắt lắm à? Sao bọn cô lại tới đó thuê?” Giang Ánh Nghê hỏi.
“Tuy tôi không có tiền nhưng Lệ Bình theo sếp Vương cũng vớt được kha khá. Lệ Bình rủng rỉnh nên muốn ở căn nào tốt một chút bèn rủ tôi tới ở chung để chia tiền thuê với cô ấy.” Tiêu Tịnh thong thả kể: “Cứ để Lệ Bình ở phòng lớn còn hai bọn mình chia nhau phòng nhỏ nhé.”
“Thế một tháng tôi phải trả bao nhiêu?” Giang Ánh Nghê chợt nhớ ra Cổ Thành cũng ở khu Nam Dương Minh Châu.
“Tiền thuê nhà một tháng là 3000 tệ, Lệ Bình đóng 2000, tôi 1000. Nếu cả cô thuê nữa thì Lệ Bình đóng 1800, tôi 700, cô đưa 500 được rồi.” Tiêu Tịnh so sánh: “Rẻ hơn tiền thuê mặt bằng cô trả cho má Khâu nhiều.”
“Sao tôi chỉ cần đưa 500?”
Tiêu Tịnh kéo tay Giang Ánh Nghê, khẩn thiết nói: “Bọn mình quen biết lâu thế, ít nhiều gì cũng có tình cảm mà. Lúc ngặt nghèo ắt nên đỡ đần nhau một chút. Tôi và Lệ Bình kiếm tiền nhơ nhớp nên thu nhập mỗi tháng nhỉnh hơn cô, có trả nhiều hơn chút cũng hợp nhẽ.”
Giang Ánh Nghê lặng thinh một lát mới nói: “Cảm ơn các cô.”
“Thật ra thì Trân Trân ạ, tôi có ý này.” Tiêu Tịnh nói: “Bình thường tôi lướt Weibo thấy nhiều beauty blogger dạy người ta trang điểm lắm, hay cô cũng lên mạng đăng mấy cái video trang điểm đi? Chỉ cần đông người xem là nền tảng sẽ trả tiền cho cô ngay. Tôi cảm thấy tay nghề trang điểm của cô rất cao siêu, bình thường cô trang điểm cho bọn tôi cứ như dùng dao mổ trâu giết gà ấy.”
“Làm beauty blogger trên Weibo khó trội hẳn lên lắm, cạnh tranh khốc liệt kinh khủng.”
“Hay là cô đăng vài đoạn phim ngắn lên Douyin thử?” Tiêu Tịnh nói: “Nền tảng ấy có khá ít beauty blogger, hơn nữa rào cản ngành cũng thấp.”
“Đến lúc đó rồi tính. Tôi buồn ngủ quá, muốn đi ngủ.” Giang Ánh Nghê thở dài: “Sao bên ngoài vẫn ồn thế không biết? Lũ cớm này tính quét tới rạng sáng luôn chắc?”
“Lệ Bình nhắn tin cho tôi này.” Tiêu Tịnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Cô ấy nghi ngờ Hoa Hồng trả thù Thời Đại Vàng đấy. Lũ cớm tối nay đột kích truy quét đã áp giải má mì Khâu đi rồi. May mà Lệ Bình được sếp Vương che chở nên bị hỏi mấy câu là được thả liền. Sếp Vương bảo tổ trưởng tổ truy quét đêm nay là bạn của Hàn Kỳ Quang. Cô ngẫm mà xem, vì sao Hàn Kỳ Quang lại muốn đối địch với má Khâu và đập vỡ chén cơm của cả cái phố đèn đỏ này?”
Giang Ánh Nghê thắc mắc: “Hàn Kỳ Quang mà chịu đắc tội người khác vì Hoa Hồng à? Hơn nữa chẳng phải gã chỉ bao Hoa Hồng hai tháng thôi sao? Sau hai tháng, có khi Hoa Hồng lại phải về Thời Đại Vàng tiếp khách còn gì. Giờ ả gieo họa cho cả cái phố đèn đỏ thì khác gì tự chặt đứt đường lui của bản thân?”
“Có quỷ mới biết ả rót bùa mê thuốc lú gì cho Hàn Kỳ Quang.” Tiêu Tịnh nói: “Hơn nữa cô không biết đâu, trước kia má Khâu chèn ép Hoa Hồng khiếp lắm, thỉnh thoảng bọn tôi còn ngứa mắt cơ mà. Hoa Hồng muốn trả thù má Khâu cũng dễ hiểu.”
“Phiền thật, chuyện truy quét đêm nay đúng là tai bay vạ gió khiến tất cả chúng ta chẳng có nước mà húp.” Giang Ánh Nghê nói: “Cô ngủ trên ghế đi, kệ xác bọn họ ầm ĩ bên ngoài, mình mệt thì mình cứ phải ngủ đã.”
“Tôi không buồn ngủ, cô ngủ đi.” Tiêu Tịnh đỡ trán nói: “Tôi phải nghĩ xem sau này nên làm gì. Cô nói xem một đứa không học hành không khéo léo như tôi biết làm gì bây giờ?’
“Ngủ dậy sẽ nghĩ ra thôi.” Giang Ánh Nghê ngáp dài một cái, bò lên ghế nằm: “Ngủ ngon nhá, tôi mệt chết đi được.”
*
Phố đèn đỏ náo động cả đêm. Lần truy quét này rất ầm ĩ, bên trong thế nào chẳng biết nhưng bề ngoài thì diễn đến là đạt, rất có sức răn đe.
Trong trận phong ba tối qua, ả điếm nào cao tay thì chắp cánh lượn đi, đám kém cỏi còn lại chỉ có nước ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Đương nhiên cao tay chiếm thiểu số, toàn thân thoát nạn như Lệ Bình chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Lộ Lộ cũng không được bố đường bao che nên bị tạm giam năm ngày chứ đừng nói tới hạng cùng đường bí lối như Phàm Phàm và Lisa.
Sáng ngày ra, cuối cùng khu này cũng im ắng.
Vắng lặng mà yên bình.
Điểm khác biệt là khi màn đêm buông xuống, nó sẽ chẳng bao giờ còn ồn ào náo nhiệt nữa. Mấy cửa tiệm “treo đầu dê bán thịt chó” trong khu này như quán karaoke, tiệm rửa chân… đều phải đóng cửa một năm.
Giang Ánh Nghê kéo cửa cuốn của tiệm lên, thấy bên ngoài vô cùng tiêu điều hỗn loạn. Ánh nắng nhạt rọi xuống khiến con đường mà cửa tiệm trang điểm Trân Trân toạ lạc trông quạnh quẽ lạ thường.
“Cô thức trắng cả đêm à?” Giang Ánh Nghê hỏi Tiêu Tịnh.
“Ừ, tâm sự bộn bề quá.” Tiêu Tịnh ra khỏi tiệm, đứng vươn người dưới ánh mặt trời lạnh băng: “Tôi nghĩ kỹ rồi, kiếp này tôi sẽ không bao giờ làm gà nữa.”
“Thế cũng tốt, cô kiếm việc gì đứng đắn mà làm, rồi cũng có lối thoát thôi.”
“Đêm qua cô gặp ác mộng à?” Tiêu Tịnh kể: “Tôi nghe cô nói mớ lâu lắm, hình như còn khóc nữa, nhưng cứ lí nha lí nhí nên tôi không nghe rõ là gì.”
“Tôi không nhớ nữa, chắc là ác mộng.”
“Sau này đừng nằm sấp ngủ kiểu ấy, dễ gặp ác mộng lắm.” Tiêu Tịnh bỗng giãn mặt ra, mỉm cười nói: “Sao tôi cứ cảm thấy sau đêm qua tự dưng tôi với cô biến thành chị em thân thiết luôn ấy. À đâu, chắc bọn mình phải gọi là chị em lá lành đùm lá rách mới chuẩn bài.”
“Thế người chị có muốn đi ăn mì khô nóng không nào?” Giang Ánh Nghê nói: “Tôi đãi.”
“Được quá chứ lị, hiếm lắm mới được bữa cô đấy nhé.”
Hai người đi vào con hẻm nhỏ bán đồ ăn sáng cách đó chừng dăm ba phút, trước tiệm mì khô La Thị có cả hàng dài người đang xếp hàng. Họ nghe đám dân quanh đấy tranh thủ thời gian xếp hàng kháo chuyện với nhau.
“Này, bà có biết đêm qua truy quét tệ nạn không?”
“Cái quán karaoke ấy rốt cuộc cũng đóng cửa, đêm nào cũng ồn chết đi được khiến con gái tôi không học Toán nổi.”
“Phải bắt hết lũ gà móng đỏ kia đi, chả biết đám khốn nạn ấy đã phá hoại bao nhiêu gia đình rồi.”
“Nghe nói bị niêm phong chẵn một năm đấy, thế thì khu mình sẽ được yên ổn một năm.”
…
Truy quét tệ nạn, trừ hại cho dân, khiến lòng người vui như trẩy hội.
Gà móng đỏ Tiêu Tịnh là “cá lọt lưới”, giờ đang bưng tô mì khô nóng vừa khuấy vừa ăn. Cô nàng im lặng nghe đám các bà các cô xung quanh nhục mạ chửi bới mà chẳng lấy làm giận hay thẹn.
Giang Ánh Nghê vừa ăn mì khô nóng, vừa vội vàng nhắn tin trả lời Hoa Hồng. Vừa rồi Hoa Hồng bảo muốn hẹn gặp cô, còn bảo muốn giới thiệu công việc mới cho cô nữa.
Công việc mới là làm trợ lý cho blogger đang nổi Thiệu Thu Ngọc và phụ trách chuyện trang điểm cho chị ta.
Xem ra chuyện truy quét lần này tám chín phần mười là hành động trả đũa của Hoa Hồng. Giang Ánh Nghê cuối cùng cũng nhận ra trước giờ mình vẫn luôn xem thường thủ đoạn của ả ta.