Sự thanh lịch không chỉ bộc lộ trong cách ăn mặc hay trang điểm, mà còn thể hiện qua ngôn ngữ và cử chỉ. Thiệu Thu Ngọc không nói nhiều, sau khi xác định chủ đề của vlog thì chỉ dặn dò Giang Ánh Nghê mấy câu rồi để cô tự do phát huy. Trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc khoẻ hơn mở tiệm trang điểm của phố đèn đỏ nhiều, vì giờ cô trang điểm cho một vị khách cao cấp tính tình thoải mái, có rất ít yêu cầu, mà trước kia lại phải trang điểm cho hai mươi mấy thậm chí là ba mươi mấy cô nàng khác nhau với đủ thứ yêu cầu trên trời dưới biển.
Nhưng việc nhẹ lương cao kiểu này lại khiến Giang Ánh Nghê thấy chấp chới. Hoa Hồng giới thiệu công việc cho cô quá đúng lúc, và Thiệu Thu Ngọc quá tin tưởng cất nhắc cô… Trên đời làm gì có bữa tiệc nào miễn phí, chắc chắn họ đang ủ mưu gì đó. Có thể Hoa Hồng và Thiệu Thu Ngọc là đồng lõa của nhau, cũng có thể mỗi người trong số họ ngầm đặt một chiếc bẫy riêng. Rốt cuộc bọn họ toan tính gì? Bây giờ ai ở ngoài sáng còn ai đang trong tối? Ai đang lọt vào tầm ngắm của ai đây? Dẫu sao cô cũng mong mình… chỉ sợ vớ sợ vẩn.
Văn phòng rất yên ắng, Giang Ánh Nghê đang tập trung trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc thì nghe chị ta hỏi: “Trước kia cô mở tiệm trang điểm kiếm được bao nhiêu một tối?”
Giang Ánh Nghê thành thật đáp: “Hôm khá nhất kiếm được 300, bình thường không đến 200.”
“Xem ra làm chuyên viên trang điểm cho tôi khấm khá hơn hẳn.” Thiệu Thu Ngọc cười dịu dàng: “À, hôm trước tôi thấy cô đăng bài PR về shop Taobao trên Weibo. Cô mở chung với bạn à?”
“Dạ, gần đây em mới mở shop.” Giang Ánh Nghê khẽ nâng cằm Thiệu Thu Ngọc lên để kẻ viền môi cho chị ta khiến đôi môi của Thiệu Thu Ngọc trông căng bóng hẳn.
“Đúng là thanh niên có khác, đủ sức cáng đâng tận mấy việc một lúc.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Tuổi trẻ tuyệt thật, để hôm nào tôi đăng bài PR cho shop bọn cô.”
“Dạ thôi ạ.” Giang Ánh Nghê vội từ chối: “Chị là người có sức ảnh hưởng trên mạng, cái shop nhỏ xíu của bọn em không xứng cho chị PR đâu. Em cảm ơn ý tốt của chị.”
“Sợ cái gì, tôi có đòi bọn cô trả phí đâu mà.” Thiệu Thu Ngọc trêu Giang Ánh Nghê: “Do tôi quý cô, thấy chúng ta có duyên với nhau nên muốn giúp cô một chút. Giờ shop online mọc lên như nấm, mấy cô gái trẻ như bọn cô muốn khởi nghiệp để thoát nghèo không đơn giản đâu.”
“Cảm ơn chị.”
“Tôi nghe Hoa Hồng kể dạo này cô đang học lái xe ở trường lái của Cổ Thành à?” Rốt cuộc Thiệu Thu Ngọc cũng đi vào chủ đề chính: “Cậu ấy tự dạy học viên hả?”
Giang Ánh Nghê lắc đầu: “Hình như anh ấy không dạy học viên đâu.”
Đúng là nói dối không chớp mắt.
“Thế mới phải, đúng ra cậu ấy không nên dạy ai hết.” Thiệu Thu Ngọc chìm vào hồi ức, cười nói: “Cậu ấy là thiên tài giới đua xe và cũng mê đua xe đến điên dại. Hễ là chuyện liên quan đến xe cộ là cậu ấy cực kỳ nghiêm túc. Cậu ấy mà dạy học viên có tố chất bình thường thì sẽ khiến bọn họ tức nổ phổi mất. Trước kia nếu đội viên của cậu ấy mắc lỗi nhỏ, thậm chí không hề phạm lỗi mà chỉ làm không đủ hoàn hảo là cậu ấy sẽ nổi cáu rồi mắng họ ngay. Nhưng cũng nhờ có đội trưởng thét ra lửa như cậu ấy mà đội xe đã lập được rất nhiều chiến tích huy hoàng.”
Những gì Thiệu Thu Ngọc kể đều là thật sao? Giang Ánh Nghê còn nhớ lúc mình tập xe đã mắc vô số lỗi, thậm chí thái độ học tập cũng chẳng ra làm sao, hở chút là kiếm cớ lười biếng… Một học viên như cô đâu có ngoan ngoãn hay có chút tinh thần hợp tác nào đâu?
Ấy vậy mà lúc dạy cô, Cổ Thành chưa từng nổi nóng hay mất kiên nhẫn bao giờ, thậm chí anh còn động viên cô là đằng khác.
Dù không có vụ “động viên” thì tiến độ học lái của Giang Ánh Nghê cũng chẳng nhanh mấy. Cô là ví dụ điển hình của một học viên có “tố chất bình thường”, Cổ Thành không chê cô ngu là đã nể mặt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, tim Giang Ánh Nghê bỗng đập thình thịch. Cổ Thành chỉ dạy mỗi mình cô, liệu chuyện này đã đủ chứng tỏ cô có chỗ đứng đặc biệt trong lòng anh hay chưa?
Thôi… Đừng tưởng bở thì hơn.
“Cô ngẩn người vì nhớ Cổ Thành à?” Thiệu Thu Ngọc là người từng trải, chút tâm tư của Giang Ánh Nghê làm sao qua nổi mắt chị ta.
“Đâu có ạ.” Giang Ánh Nghê vội đáp: “Em vừa nghĩ xem hôm nay nên dùng phấn highlight màu xanh nước biển hay hồng ngọc trai.”
Thiệu Thu Ngọc nhoẻn môi, không nói gì thêm.
Trong gương, Thiệu Thu Ngọc trông rất rạng rỡ. Chị ta vốn là một viên ngọc đẹp, sau khi được người thợ thủ công Giang Ánh Nghê tỉ mỉ mài giũa lại càng rực rỡ lung linh, đẹp đến không tả nổi.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tất nhiên Thiệu Thu Ngọc biết là ai tới, bèn dịu giọng bảo: “Cậu vào đi.”
Giang Ánh Nghê không ngờ gã đàn ông bước vào lại là Hàn Kỳ Quang… So với nhiều năm trước, bây giờ gã đã phát tướng, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm và trông có khí thế hơn hẳn.
“Mẹ đang làm việc à? Xem ra con tới không đúng lúc rồi.” Hàn Kỳ Quang đi tới sau lưng Thiệu Thu Ngọc, thân mật bóp vai cho chị ta: “Mẹ vất vả quá, hôm nay trông mẹ đẹp lắm.”
Một gã đàn ông 30 như Hàn Kỳ Quang mà gọi Thiệu Thu Ngọc là mẹ nghe có hơi kỳ cục. Nhưng… biết đâu cách xưng hô này là một kiểu tán tỉnh trong mối quan hệ cấm kỵ của họ thì sao.
“Đẹp lắm hả? À, đây là chuyên viên trang điểm mới của mẹ.” Thiệu Thu Ngọc chỉ Giang Ánh Nghê đang đứng cạnh mình: “Con bé còn trẻ mà tay nghề điêu luyện lắm.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Kỳ Quang ngắm kỹ Giang Ánh Nghê. Ngắm được một lúc, ánh mắt gã dấy lên sự bỉ ổi.
Hàn Kỳ Quang ngạo mạn hỏi: “Cô chính là chuyên viên trang điểm Hoa Hồng giới thiệu cho mẹ tôi à? Cho tôi số điện thoại đi, biết đâu sau này bạn gái tôi đi dự tiệc cần cô trang điểm cho.”
“Cảm ơn sếp Hàn đã cất nhắc em.” Giang Ánh Nghê ngoan ngoãn báo số điện thoại của mình cho Hàn Kỳ Quang.
…
Tại phòng đăng ký của trường lái Minh Thành.
“Không phải chứ anh Hai… Anh, anh đưa bọn tôi mớ đồ trang điểm này làm gì?” Thấy núi đồ trang điểm chất đống trên bàn, thầy Tăng với thầy Hạ cùng sáu ông thầy khác trong trường lái bất giác đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi có cho các anh đâu, tôi cho vợ các anh đấy chứ.” Cổ Thành nói: “Tôi không rành mấy thứ này, chắc các anh cũng chẳng hiểu gì nên cứ chọn đại cũng được. Cầm hết cả đi đừng ngại.”
“Anh Hai à, sao tự dưng anh lại tặng quà cho vợ bọn tôi thế?” Thầy Lưu còn trẻ nên hơi lắm lời: “Ơ hay là anh…”
“Nghĩ nhiều quá.” Cổ Thành chặn họng thầy Lưu ngay.
Thầy Tăng cầm hộp phấn nền Infallible của L’Oréal lên bảo: “Tôi biết cái này, đây là bb cream, ngày nào ngủ dậy vợ tôi cũng bôi, bôi một phát là mặt trắng ởn ngay.”
“Nhưng vợ tôi có trang điểm đâu.” Thầy Chu rầu rĩ nói: “Nhỡ tôi mang đồ trang điểm về nhà khiến cô ấy hiểu lầm là tôi chê mặt mộc của cô ấy xấu thì sao?”
Cổ Thành ôm trán: “Thế anh mang về cho con gái xài cũng được.”
“Con tôi mới 9 tuổi thôi.” Thầy Chu nói: “Tôi mà để nó mới tí tuổi đã học đòi trang điểm chắc sẽ bị vợ chửi sói trán mất.”
Thầy Hạ thắc mắc: “Tôi vẫn không hiểu lắm. Anh Hai à, sao tự dưng anh mua một đống đồ trang điểm vậy? Chuyện này lạ lắm nha.”
Cổ Thành giở giọng lươn lẹo: “Tôi có một người bạn mới mở shop online nên mua bừa ít đồ để cổ vũ người đó.”
“Mua bừa ít đồ?” Thầy Tăng nhìn núi đồ trang điểm bày la liệt trên bàn: “Thế này khác nào anh nhập mối sỉ từ shop bạn anh đâu? Mua gì mà lắm thế không biết, bình thường shop online người ta chốt đơn giả cũng không lố vậy nữa.”
“Anh Hai!” Não thầy Lưu nảy số lẹ nhất đám: “Người bạn đó của anh là nam hay nữ vậy? Đừng nói là anh giấu bọn này chơi trò hẹn hò online nha?”
Cổ Thành vội đính chính: “Tôi không có hẹn hò online gì hết.”
“Thật không đấy?” Thầy Lưu cười gian: “Sao tôi lại ngửi thấy biến nhỉ? Chắc chắn anh có chị dâu rồi!”
“Cậu lắm lời ghê!” Cổ Thành giơ tay phát cậu ta một cái: “Thằng khỉ này muốn ăn đòn đúng không?”
Thầy Tăng sực nhớ ra cuối tuần này Giang Ánh Nghê không tới tập xe, lý do xin nghỉ là do dạo này công việc bận rộn quá, thật sự không rảnh tập xe… Đừng nói công việc bận rộn của Giang Ánh Nghê là mở shop bán đồ trang điểm nha? Ông càng nghĩ càng thấy bất ổn, càng sợ vãi linh hồn!
Thôi xin vĩnh biệt cụ, chắc anh Hai bị con nhỏ yêu tinh đó lừa vào tròng rồi, thầy Tăng bỗng thấy xót hết cả ruột.
“Thật ra có chị dâu cũng tốt.” Thầy Chu gật gù: “Năm nay anh Hai hơn 30 rồi còn gì, chẳng phải mẹ anh giục anh lấy vợ suốt à?”
“Giờ bà ấy hết thèm giục tôi rồi.” Cổ Thành uể oải nói: “Mọi người nhanh chia cho xong đống này đi, lát tôi còn có việc.”
Thầy Lưu trêu: “Việc gì? Hẹn hò với chị dâu à?”
Thầy Hạ nói: “Thôi đừng hỏi nữa mất công anh Hai lại đỏ mặt bây giờ.”
“Tôi…” Cổ Thành bị đám đội viên cũ trêu cho đớ lưỡi, đành phải nhận thua: “Được rồi được rồi, mọi người bảo sao thì là vậy đó.”
Vài phút sau, một đám đàn ông con trai chẳng hiểu gì về đồ trang điểm đều tay xách nách mang một đống đồ trang điểm rời khỏi phòng đăng ký của trường lái Minh Thành, ai về nhà nấy.
Cổ Thành rốt cuộc cũng được bình yên, lặng lẽ mở đoạn livestream của shop bán đồ trang điểm Bánh Dorayaki vị khoai môn ra xem.
“Phấn mắt này có dạng khoai tây nghiền nên mịn như nhung. Đây, để tôi quệt thử cho mọi người xem có mịn thế thật không nhé? Phấn này đỉnh lắm, vừa bám lâu vừa khó phai màu…”
Trước màn hình livestream, cô nhóc để mặt mộc đang hồn nhiên nở một nụ cười ngọt ngào đến cong cả mí mắt. Rõ ràng đó chỉ là một nụ cười xã giao để bán hàng mà vẫn khiến ai đó rụng tim.
Phấn mắt thì cứ bảo là phấn mắt đi, liên quan gì tới khoai tây nghiền chứ? Mặt gã trai thẳng đứ đự hiện đầy vẻ hoang mang.
“Loại phấn má hồng trà sữa này mang đậm phong cách Nhật Bản, cực kỳ hợp với những bạn gái trẻ muốn đi hẹn hò với bạn trai. Tin tôi đi, hễ dùng loại phấn má hồng này là bạn sẽ trở thành cô em ngọt ngào nhất con phố luôn, chắc chắn bạn trai sẽ mê bạn quên lối về cho mà xem.”
Rõ ràng chỉ là phấn má hồng, sao lại gọi là trà sữa? Chẳng phải trà sữa màu nâu à? Gã trai thẳng nào đó lại tiếp tục hoang mang tập hai.
Nhưng đúng là lúc cô đánh loại phấn má hồng này lên mặt trông ngọt ngào thật, Cổ Thành nghĩ.
“Vậy là kiểu trang điểm theo phong cách Nhật Bản đã hoàn thành, các bạn nhỏ đáng yêu có thích không? Nếu thích thì mau chốt đơn nhé, hoạt động ưu đãi chỉ kéo dài 24 tiếng thôi ~”
Chợt có bình luận “Giờ em đặt luôn năm hộp phấn mắt”, streamer thấy tiền sáng mắt Tiểu Giang lập tức cười lộ lúm đồng tiền: “Yêu em chụt chụt moah moah.”
Cổ Thành nẫu hết cả ruột… Anh quyết định lần sau cũng phải bình luận trong livestream mới được.