Đưa bà ra ga xong, Giang Ánh Nghê tới chỗ Thiệu Thu Ngọc bàn chuyện nghỉ việc luôn. Cả quá trình xin nghỉ khá thuận lợi, bất ngờ duy nhất là trông thấy Hoa Hồng…
Hoa Hồng bị Thiệu Thu Ngọc nhốt dưới tầng hầm. Ngày nào Thiệu Thu Ngọc cũng cử những gã khác nhau xuống tầng hầm “làm khách”, tra tấn Hoa Hồng cả thể xác lẫn tinh thần không biết mệt là gì. Hàn Kỳ Quang biết chuyện này nhưng không có khả năng chống đối Thiệu Thu Ngọc, đành mắt nhắm mắt mở thây kệ Thiệu Thu Ngọc dùng Hoa Hồng “giết gà dọa khỉ”.
Từ lúc Giang Ánh Nghê đến công ty Thiệu Thu Ngọc về, trong đầu cô cứ văng vẳng tiếng gào thét thảm thiết của Hoa Hồng. Cô quyết định sẽ kiếm cớ từ chối yêu cầu “trang điểm lần cuối” cho Thiệu Thu Ngọc. Ở đời không thể không đề phòng người khác được, Thiệu Thu Ngọc có thể làm vậy với Hoa Hồng thì cũng làm vậy với cô.
Nghỉ việc được vài hôm, thoắt cái đã tới ngày chia xa, Giang Ánh Nghê ra sân bay tiễn Cổ Thành. Sân bay ồn ào nhốn nháo, đầy người muôn hình muôn vẻ kéo va li lướt qua họ.
Tình hình chiến đấu đêm qua dữ dội khó tả, thế mà sáng nay dẫu Giang Ánh Nghê buồn ngủ ríu mắt vẫn nằng nặc đòi ra sân bay tiễn Cổ Thành. Giờ nhìn cô cứ gà gật mãi, Cổ Thành vừa thương vừa xót.
Anh đặt Giang Ánh Nghê ngồi lên va li, sau đó đẩy cô tới tiệm KFC lầu một mua đồ ăn sáng, dọc đường bị không ít người chú ý.
Giang Ánh Nghê buồn ngủ quá nên chẳng có hứng ăn, nằm nhoài ra bàn rề rà uống sữa bò nóng như một bé mèo con, suýt thì ngủ luôn ở đó. Nhân lúc còn tỉnh táo, cô vội dặn Cổ Thành: “Lúc thi đấu anh phải chú ý an toàn đấy.”
Nói thì nói vậy… Nhưng đường đua của giải Pikes Peak vô cùng hiểm trở, phần đường núi hoàn toàn không có rào chắn, một khi mất lái sẽ rơi thẳng xuống vực sâu, Giang Ánh Nghê biết rõ điều này. Mấy hôm nay cô đã lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin về giải đua nên đã đọc được một số tin tức về sự cố thi đấu, càng xem lại càng sợ, muốn không lo cho Cổ Thành cũng không được.
“Mấy hôm nay em phải cẩn thận đấy.” Cổ Thành nói: “Đã nghỉ việc thì đừng liên lạc với Thiệu Thu Ngọc nữa.”
“Ừm…” Cô ngáp một cái chảy cả nước mắt, sau đó chậm chạp hỏi: “Sắp đến giờ rồi ạ? Anh mau đi đi, đừng để trễ chuyến bay.”
“Không sao, đợi anh Tăng tới đón em rồi anh đi.” Cổ Thành ôm cơ thể thơm mềm của cô vào lòng, chỉ ước có thể mang cô nhóc ngoan ngoãn đang mơ màng ngủ này sang nước ngoài với mình, chẳng muốn rời xa cô lấy một phút.
Tiếc là cô nhóc này một lòng lo cho shop online, tối nào cũng livestream trang điểm bán hàng, không có thời gian đi chung với anh, đành phải tạm xa nhau ba bốn ngày vậy.
Giang Ánh Nghê dựa vào khuỷu tay anh ngủ gà ngủ gật.
Cặp đào mềm mại tối qua bị anh cắn đau điếng giờ tự dưng đau ê ẩm. Giang Ánh Nghê không dám xoa bóp ở nơi công cộng, đành tức tối bĩu môi khẽ trách anh: “Lão già biến thái… Bao giờ về nước cấm anh hành em như đêm qua đấy, bằng không, bằng không em đá anh luôn.”
“Còn đau à?” Anh hỏi.
“Ừm.” Giang Ánh Nghê tủi thân: “Sáng nay mặc đồ vẫn chưa hết đỏ, anh nói xem em có đau không?”
Bình thường Cổ Thành cũng khá kiềm chế, nhưng đêm qua vì sắp phải xa cô mấy ngày nên anh không nỡ, cuối cùng càng làm càng hăng máu, giải phóng tất cả dục vọng, xài đủ mọi chiêu trò kiểu dáng khiến Giang Ánh Nghê mở mang tầm mắt.
Chỉ thương cô đêm qua sướng phát khóc n lần thì cũng mệt mỏi n lần, thể lực không theo kịp anh, dù gọi chú gọi bố xin tha thế nào cũng vô ích, mãi đến tận sáng nay mắt cô vẫn còn hơi sưng đỏ.
“Anh sai rồi, anh hứa không có lần sau đâu.” Cổ Thành nỉ non bên tai cô: “Bao giờ về anh sẽ cho em đánh một trận, nếu chưa đã thì em muốn đánh bao nhiêu trận cũng được.”
“Đánh anh chỉ tổ đau tay em.” Giang Ánh Nghê lẩm bẩm: “Bao giờ về anh tự giác quỳ vỏ sầu riêng đi.”
Cổ Thành bị cô chọc cười.
Không bao lâu sau, Tăng Nghị tới sân bay… Cổ Thành thấy cô nhóc buồn ngủ ríu mắt bèn bảo Tăng Nghị tới chở cô về nhà, đỡ mất công cô tự bắt xe về lại ngủ quên dọc đường.
“Anh Hai! Tôi tới đón chị dâu đây!” Giọng Tăng Nghị sang sảng như tiếng chuông ngân, bừng bừng sức sống, vừa gào một tiếng để khiến Giang Ánh Nghê run cả người.
Cổ Thành bẹo má Giang Ánh Nghê: “Bé cưng ngoan về nhớ ngủ thêm một lát nhé.”
“Anh xuống máy bay phải nhắn tin cho em đấy.” Giang Ánh Nghê bịn rịn không rời.
Anh hứa: “Yên tâm, anh không quên đâu.”
Thấy anh Hai với chị dâu âu yếm nhau, Tăng Nghị lặng lẽ dời mắt đi, thầm than “Tôi khổ quá đi mà”.
Trên đường về nhà, Giang Ánh Nghê nhắn tin từ chối Thiệu Thu Ngọc: “Chị Thiệu, tối nay shop tôi nhập hàng mới nên bận livestream, thật sự không rảnh tới trang điểm cho chị, tôi đã tìm chuyên viên trang điểm khác cho chị rồi, tay nghề cô ấy tốt lắm.”
“Cô không muốn tới trang điểm cho tôi lần cuối sao? Đúng là chẳng nể tình cũ gì cả.” Thiệu Thu Ngọc hỏi: “Hoa Hồng lừa cô, tôi giúp cô trả thù ả mà cô không thấy cảm kích tôi chút nào sao?”
“Cảm ơn chị.” Giang Ánh Nghê đáp chiếu lệ.
“Cô có chắc tối nay không muốn tới trang điểm cho tôi không?” Thiệu Thu Ngọc hỏi lại lần nữa.
“Chắc.”
“Thế được rồi.” Thiệu Thu Ngọc gửi ảnh sang: “À, đây là quán trà bà cô mở ở trấn nhỏ phải không? Trông có vẻ ế ẩm ghê.”
Nhìn mấy tấm ảnh, Giang Ánh Nghê bỗng thấy lo lắng bèn hỏi thẳng: “Thiệu Thu Ngọc, chị muốn làm gì?”
“Muốn tối nay cô tới trang điểm cho tôi thôi mà.” Thiệu Thu Ngọc lại gửi thêm một đoạn phim: “Yên tâm, tôi chưa từng ức hiếp người già. Bà cô đang bận bịu ở quán trà này… Tôi cố ý sai người tới ủng hộ quán bà ấy, họ đang chơi mạt chược trong quán đấy.”
Sai người tới quán chơi mạt chược là giả, tới giám sát bà cô mới là thật. Giang Ánh Nghê nhìn bà nội chẳng hay biết gì trong đoạn phim mà lo nơm nớp.
“Tôi vẫn giữ clip của chị với Hàn Kỳ Quang đấy.” Giang Ánh Nghê uy hiếp ngược lại Thiệu Thu Ngọc: “Nếu chị dám đụng tới bà tôi thì clip kia sẽ lan khắp mạng ngay lập tức.”
“Đúng là con ranh cứng miệng.” Thiệu Thu Ngọc khinh miệt nói: “Cô thích thì cứ thử, để xem rốt cuộc cô đăng clip nhanh hơn hay người của tôi ra tay nhanh hơn. Cô cũng thấy kết cục của Hoa Hồng thê thảm cỡ nào rồi đấy… Tốt hơn hết là cô đừng chống đối tôi.”
Người phụ nữ Thiệu Thu Ngọc này dám tính kế Hàn Kỳ Quang, dám tính kế tập đoàn Hàn thị thì cớ sao lại không dám tính kế một kẻ bình dân như Giang Ánh Nghê cơ chứ.
Giang Ánh Nghê nói với giọng cương quyết: “Rút hết người của cô về đi, tối nay chúng ta gặp nhau.”
Thiệu Thu Ngọc bình tĩnh nói: “Nếu cô tới đúng giờ thì tôi sẽ rút người về. Yên tâm, tối nay tôi không hại cô đâu đừng lo.”
“Chị có mục đích gì không thể nói toạc ra được à? Tôi không muốn vòng vo với chị. Nếu chị muốn dùng bà nội uy hiếp tôi, ép tôi bỏ Cổ Thành thì không cần đâu. Vì dù bọn tôi có chia tay, Cổ Thành cũng sẽ không đời nào thích chị.” Thái độ của Giang Ánh Nghê bắt đầu gay gắt.
“Tất nhiên không phải mục đích này.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Tối nay cô sẽ biết.”
Giang Ánh Nghê tức phình cả đầu. Cô vò rối tóc, ngồi im lìm trên xe nghĩ ngợi.
“Chị dâu.” Tăng Nghị thình lình gọi cô.
“Dạ?” Thấy thầy Tăng lớn hơn mình hơn 20 tuổi tự dưng sửa miệng gọi là “Chị dâu”, Giang Ánh Nghê chưa thích ứng kịp.
“Anh Hai bọn tôi thật sự rất thích cô.” Tăng Nghị cảm khái: “Anh ấy không còn trẻ nữa, nếu bị phụ tình là tiêu luôn đấy. Hồi 20, anh ấy từng bị cô Thiệu Thu Ngọc kia phụ tình. Hầy, quãng thời gian ấy tôi là anh em mà cũng khó chịu thay…”
Giang Ánh Nghê hỏi thẳng: “Thầy Tăng, có phải chú sợ cháu cũng phụ tình anh ấy không?”
“… Phải.”
“Cổ Thành không sợ thì chú sợ cái nỗi gì.” Giang Ánh Nghê nói giỡn: “Cháu có đùa bỡn tình cảm của chú đâu mà chú lo.”
“Tôi…” Tăng Nghị bị cô nói cho nghẹn họng, hết đường phản pháo.
Giang Ánh Nghê lại nói: “Chú không cần lo cho anh ấy đâu, cháu sẽ không phản bội anh ấy, tuy trông cháu có vẻ giống loại phụ nữ lăng loàn nhỉ?”
“Tôi chưa từng bao cô trông giống gái hư nhé.” Tăng Nghị biện bạch cho bản thân: “Nếu anh Hai nghe được câu này thì tôi thảm lắm đấy.”
“Thầy Tăng, chú kể cháu nghe chút chuyện hồi trẻ của Cổ Thành đi.” Giang Ánh Nghê nói: “Thật ra cháu rất tò mò vì sao năm đó anh ấy lại quen Thiệu Thu Ngọc.”
Bây giờ cô đang bị Thiệu Thu Ngọc uy hiếp nên lòng dạ rối bời như mớ bòng bong. Cô cần tìm thứ gì đó dời sự chú ý, nên muốn nghe thầy Tăng kể về quá khứ của Cổ Thành. Nếu không dời sự chú ý thì chắc giờ cô sẽ phát điên vì lo lắng mất.
“Chuyện cũ của họ ấy à…” Tăng Nghị nhớ lại rồi kể: “Năm ấy bọn họ gặp nhau ở giải đua Dakar Rally. Hồi ấy cô Thiệu Thu Ngọc kia là họa sĩ, chiều hôm ấy cô ta tình cờ tới sa mạc Mauritania vẽ cảnh, lúc chiếc Citroën của anh Hai dẫn đầu đoàn đua,( lao vút như tên bắn trên sa mạc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô ta. Cô ta đã vẽ lại cảnh ấy theo trí nhớ, sau khi về nước nghe ngóng ra chỗ của anh Hai ở bèn tới nhà thăm, còn tặng tranh cho anh ấy. Năm ấy anh Hai chỉ là một thằng nhóc ngây thơ dành hết tâm trí cho chuyện đua xe nên chưa yêu đương bao giờ. Sự xuất hiện của Thiệu Thu Ngọc đã đảo lộn cuộc sống của anh ấy, từ đó anh ấy say mê cô họa sĩ dịu dàng trưởng thành kia… Hai người họ đều nổi danh trong lĩnh vực của mỗi người, lại thưởng thức lẫn nhau, đúng là một cặp trai tài gái sắc nên chuyện tình của họ rất được mọi người ủng hộ…”
Giang Ánh Nghê chợt nhớ ban đầu lúc thả thính Cổ Thành, cô từng hỏi anh thích kiểu phụ nữ như thế nào.
Khi ấy Cổ Thành trả lời “Lớn tuổi, càng dâm càng tốt”, cô cứ tưởng anh nói đùa, giờ nghĩ lại… E là lúc ấy anh ám chỉ Thiệu Thu Ngọc. Dù sao tình đầu luôn để lại ấn tượng sâu sắc, khiến người ta khó lòng quên nổi mà.
“Hồi xưa Thiệu Thu Ngọc có yêu Cổ Thành không?” Giang Ánh Nghê biết rõ còn cố hỏi.
“Chắc từng yêu nhiều lắm.” Tăng Nghị nói: “Tiếc là sau khi anh Hai bị hãm hại, sự nghiệp rơi xuống đáy vực thì cô ta không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên đã chạy theo ông sếp già của tập đoàn Hàn Thị, dạo ấy đúng lúc lão già kia theo đuổi cô ta mà. Sau khi Thiệu Thu Ngọc lấy chồng giàu thì hình như không vẽ tranh nữa.”
Lúc đứng trên đỉnh cao thì được vạn người ngưỡng mộ, khi rơi xuống đáy thẳm lại bị bạn bè xa lánh, bi kịch cuộc đời không gì khác hơn thế.
Thật nực cười thay lòng hư vinh của con người… Ai bảo Thiệu Thu Ngọc chỉ yêu anh lúc còn trên đỉnh vinh quang chứ không yêu anh thuở xuống dốc lẻ loi cơ chứ.