Mấy học viên ca sáng đã học cách giẫm côn và cầm vô-lăng, giờ đang theo các thầy học cách lái xe về bãi đậu.
“Nào, để chú dạy cháu cách giẫm côn.” Một người đàn ông trung niên trông có vẻ bặm trợn đi về phía học viên mới Giang Ánh Nghê nói: “Buổi sáng bọn họ học hết rồi, cháu phải cố đuổi kịp tiến độ của họ đấy. À, chú họ Hạ, cháu có thể gọi chú là thầy Hạ.”
“Ầu. ” Giang Ánh Nghê theo thầy dạy lái lên xe. Thầy Hạ ngồi ở ghế lái dặn: “Điều chỉnh ghế dựa rất quan trọng, nếu chỗ ngồi không vừa vặn thì lúc nhìn kính chiếu hậu dễ bị lệch, đến lúc đó đi thi hay cán phải vạch.”
Giang Ảnh Nghê gật đầu chiếu lệ. Với cô mà nói, tập trung học hành là chuyện còn khó hơn lên trời. Thầy Hạ thấy cô chểnh mảng bèn nói oang oang: “Cháu nhìn kỹ chân chú này.”
“ẦU.” Giang Ánh Nghê nhìn chân trái của thầy Hạ. Ông đi đôi giày thể thao màu trắng, phần mũi giày đã hơi xù lông, khi chân trái ông giẫm mạnh côn, ngón chân và bàn chân tạo thành nếp nhăn sâu hoắm trên mặt giày. Giang Ánh Nghê cứ sợ giày ông tự dưng rách toạc ra.
Thầy Hạ không kìm được lại nhắc lần nữa: “Này cô nhóc, đi học dừng sao nhãng”
“Cháu có sao nhãng đâu.” Giang Ánh Nghệ cũng dùng giọng địa phương Vũ Hán trả lời ông.
Thầy Hạ nghiêm túc họ một tiếng: “Nhìn cho kỹ, đầu tiên giẫm côn rồi buông chầm chậm, đồng thời lùi người ra sau. Chớ có gấp, nếu nhả nhanh quá là xe tắt máy ngay, cũng không được nhả hết côn, chân cháu vẫn phải để hờ trên đấy nhưng không được đè nghiến, làm thể xe không chạy đâu.”
Giang Ánh Nghề gật gù: "Cháu hiểu rồi.”
“Ừ, qua luyện chút đi.” Thầy Hạ xuống xe, đổi Giang Ánh Nghê ngồi vào ghế lái. Ông vừa trông thấy đôi xăng đan cao gót của Giang Ánh Nghề là càm ràm ngay: “Ngày mai đừng đi loại giày này tới tập xe, tốt nhất là đổi đôi giày thể thao."
“Cháu không có giày thể thao.”
“Thế thì mua một đôi, cháu đi loại xăng đan cao gót như này học lái xe dễ trẹo chân mà cũng không tiện giẫm côn.”
“Cháu không có tiền mua giày.”
Thầy Hạ câm nín: “Sao chú nói câu nào là con nhóc nhà cháu cãi xoen xoét câu đầy thế? Đã tới trường lái thì phải chăm chỉ học theo thầy, đừng có cố ý làm trái.”
“... Âu.” Giang Ánh Nghê bâng quơ giẫm côn, vừa lơ là tỉ mà cô đã buông côn khiến chiếc xe tập lái tắt máy đánh “xịch” một tiếng, kim chỉ vận tốc quay về số 0.
“Vặn chìa khóa xe để khởi động! Làm lại!” Thầy Hạ lau trán: “Cô nhóc à, cháu tập trung học đi. Đừng nghĩ mấy thứ khác nữa! Phải một lòng một dạ nghĩ về chuyện giẫm côn!”
“Thầy Hạ à, chú đừng dữ với cháu thể.” Giang Ánh Nghề mẫu máo: “Biết đâu có ngày cháu lại thành bà chủ trường lái đẩy, chú mà còn thể nữa coi chừng sau này cháu ghim chú.”
Thầy Hạ nhìn Giang Ánh Nghề với ánh mắt ngỡ ngàng bật ngửa: “Cháu nói đùa gì đó? Một con nhóc như cháu... mà đòi làm bà chủ trường lái? Chẳng lẽ cháu tính gửi gạo con trai ông chủ Cổ à?"
“Vãi hàng.” Giang Ánh Nghệ lườm thầy Hạ cháy mắt, “Tất nhiên là cháu muốn ra tay với Cổ Thành rồi, đợi anh ấy đẻ con trai thì cháu hết xí quách còn đâu.”
“... Ông chủ có mù cũng không đời nào quen cháu.” Thầy Hạ nói: “Chú biết mấy đứa nhóc các cháu toàn mê trai đẹp. Trước kia cũng có mấy cô nhóc tới học lái xe chết mê ông chủ Cổ, chuyện này bình thường như cân đường hộp sữa. Nhưng Cổ Thành không có hứng thú với đám trẻ ranh như cháu đâu, cháu bỏ cuộc đi."
“Trước kia cũng có học viên thích anh ấy ạ?” Giọng Giang Ánh Nghê nghe cực kỳ khó ở.
“Đương nhiên rồi, nhiều là đằng khác, thời đại bây giờ ai mà chẳng trọng hình thức.” Thầy Hạ thật thà khuyên: “Cháu không phải đứa đầu tiên trồng cây si, mà chắc cũng không phải đứa cuối cùng đâu, nên cháu mau dẹp ngay cái ý nghĩ viển vông đó rồi lo mà học lái xe đi.”
“Xùy.” Giang Ánh Nghê không phục: “Chú cứ chờ mà xem."
“Rồi rồi rồi, chú chờ đấy.” Thầy Hạ nói: “Giờ xin bà trẻ mau tập tiếp đi, dạy cháu xong lát nữa chú còn phải đi dạy đám học viên học số tự động nữa.”
Cuối cùng Giang Ánh Nghê cũng dồn toàn lực chú ý vào chuyện học lái xe, dẫm côn điều khiển chiếc xe chạy với tốc độ ổn định ra bãi tập. Thầy Hạ ngồi kèm cô năm phút, cảm thấy không có vấn đề gì lớn bèn xuống xe qua dạy đám học viên học số tự động
Ông vừa đi, hồn vía Giang Ánh Nghê lại bắt đầu đi mây về gió, lái chả đâu vào đâu khiến chiếc xe tập lái tắt máy tận ba lần.
“Ê nhóc! Cháu tập nghiêm túc vào!” Thầy Hạ rống vọng từ bãi tập của đám học viên số tự động sang, rốt cuộc cũng kéo chiếc hồn Giang Ánh Nghê đang phiêu diêu tận đầu tận đâu về cõi trần.
Tính tình Giang Ánh Nghê y như con ngựa bất kham. Sau khi vặn chìa khóa khởi động xe lần nữa, cô không chịu tập lái xe chậm theo đường thẳng mà bắt đầu thử đánh tay lái chuyển hướng xe.
Có vẻ học lái xe chẳng khó gì lắm. Giang Ánh Nghê đắc ý vừa lái bậy lái bạ, vừa khẽ nghêu ngao mấy bài nhạc cũ hay phát trong phố đèn đỏ. Lái một hồi, cô chợt thấy chiếc xe tập lái sắp va phải tảng đá lớn gần đó.
“Giẫm phanh đi.” Cửa xe bị gõ bất thình lình.
Giang Ánh Nghê phản ứng nhanh như cắt, giẫm nghiên cả phanh lẫn côn cùng một lúc khiến chiếc xe đỗ kịch lại trước tảng đá tầm mười centimet. Cũng còn hên chán, thót tim tí chứ chưa đến đận hốc cảm.
“Thầy Hạ dạy em đánh tay lái rồi à?”
Cô kinh ngạc nghiêng đầu sang thì thấy Cổ Thành đang đứng cạnh chiếc xe tập lái, nét mặt nghiêm nghị y hệt ông thầy ban nãy.
“Chú ấy chưa dạy.” Giang Ánh Nghê khai thật.
Giờ vẫn đang mưa tầm tã, Cổ Thành không che dù, giọt mưa trong suốt lăn dọc theo chiếc cằm cương nghị của anh chảy xuống cổ, sượt qua trái khế rồi chui vào cổ chiếc áo thun ngắn tay màu đen.
“Anh ấy không dạy mà em cũng dám lái bừa?” Cổ Thành hỏi rất gắt: “Không muốn sống nữa à?”
Ó gì đấy? Sao tự dưng anh nghiêm chỉnh đứng đắn thế, thật chẳng hợp với thân phận khách quen phố đèn đỏ chút nào.
Giang Ánh Nghê bĩu môi: “Lần sau em không lái bừa nữa”
Anh gắn giọng: “Xuống xe.”
"Sao?" Giang Ánh Nghê tủi thân: “Giờ em lái nghiêm chỉnh không được à? Sao lại bắt em xuống xe?"
“Em xuống xe quan sát cách tôi lái trước đã.” Cổ Thành bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy tôi đứng sau nhìn một lúc, rõ là em toàn lái bừa.”
“Hừ, xuống thì xuống.” Giang Ánh Nghê không phục chút nào. Cô cởi đai an toàn vội vã xuống xe, mạnh bạo đến độ trẹo cả chân trái, chiếc gót giày kém chất lượng bên trái gãy lìa, rơi xuống nền bê tông ẩm ướt.
Cảm giác đau đớn vì trẹo chân trái nhanh chóng lan khắp người khiến Giang Ánh Nghệ bất giác hít hà.
“Cái dịt cụ, đau chết bà mày rồi...” Giang Ánh Nghê chửi đổng lên, đặt mông ngồi lại ghế lái, giơ chân trái vừa bị treo lên kiểm tra phần xương mắt cá chân.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần yếm ngắn gợi cảm khiến cặp giò mảnh khảnh xinh đẹp trắng như sứ nổi bần bật giữa ngày mưa dầm âm u. Bàn chân cô nhỏ nhắn, ngón chân sơn màu rượu vang đỏ càng tôn thêm nước da trắng muốt nơi mu bàn chân... "Chân ngọc” người ta hay nhắc hẳn là thế.
Cổ Thành cảm thấy mình có lý do hợp lý để nghi ngờ Giang Ánh Nghê đang chài mình.
“Trẹo chân rồi.” Giang Ánh Nghệ làm bộ mong manh yếu đuối, dõi mắt nhìn Cổ Thành với vẻ chờ mong: "Đau quá đi.”
Chậc, cái điệu bộ đáng thương này đúng là khác một trời một vực với (dáng vẻ chị đại giang hồ buông câu chửi thề ban nãy, hoá ra cũng biết dùng khổ nhục kế phết đấy.
“Đau thật hay giả?” Cổ Thành hỏi.
“Đau thật mà anh hai. Ối nhầm, chú hai.” Giang Ánh Nghê chỉ cái gót giày dưới đất: “Gãy cả gót giày mà em còn làm bộ lừa anh được chắc?”
Cổ Thành hết cách: “Còn đi được không?”
“Chắc được.” Giang Ánh Nghệ lười biếng vươn tay ra ngoài xe: “Anh đỡ em chút.”
Tư thế này của cô rất giống nàng công chúa kiêu ngạo vươn bàn tay mềm mại đeo găng trắng như tuyết chờ kỵ sĩ đón lấy mình. Thôi, kiếp này cô có mơ cũng đừng hòng được làm công chúa... cho dù là công chúa thì cũng chỉ là “công chúa” quán karaoke. Đúng là số con rệp.
*Dạo này bên Trung hay dùng mấy từ "công chúa" với "tiểu thư" để gọi bọn tay vịn.
Cổ Thành nhìn đôi mắt tinh quái như cáo và đuôi mắt khẽ nhếch lên của cô, chỉ biết lầm bầm một tiếng rồi giơ tay phải ra đỡ.
Cổ tay Giang Ánh Nghê gầy nhẳng, cả cánh tay cũng thế, là cảm giác mảnh mai của thiếu nữ non nớt. Cổ Thành nắm cánh tay cô, dùng một tay nắm vẫn dư khiến gió lọt qua tay. Làn da nơi cánh tay còn mướt mát hơn cả da mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của mấy cô nàng khác, nhẵn nhụi trắng trẻo sờ rất sướng tay.
“Tay anh ráp thế!” Giang Ánh Nghề là kẻ “không sợ chết”, bắt đầu mở miệng chê bai: “Mùa đông không chịu bôi kem dưỡng da tay à?"
Cổ Thành hùng hổ hỏi lại: “Đàn ông đàn ang như tôi xài thứ đó làm gì?”
“Thôi coi như cháu chưa nói gì,” Giang Ánh Nghê cười phớ lớ: “Lỡ làm mếch lòng chủ hai rồi.”
Cổ Thành cạn lời, im lặng đỡ cô yên vị bên ghế phụ. Giang Ánh Nghê ngẩng lên hỏi: “Ơ, không phải anh nên ở phòng đăng ký ngủ nướng à? Sao chiều lại tới bãi tập lái?"
“Tôi là ông chủ trường lái, thích tới thì tới.”
“Có phải anh cố ý chạy tới dạy em không?” Giang Ánh Nghê cố ý nói chữ “dạy” cực gợi tình.
Mặt Cổ Thành đen kịt: “Em thích thì cứ tiếp tục tự yêu em thế di."
Giang Ánh Nghê đá lông nheo với anh: “Em yêu em làm gì, em yêu anh chứ lị.”
Cô chẳng nói thì thôi chứ thốt câu nào là điếng hồn câu ấy. Cổ Thành chỉ biết tắt đài, hồi lâu mới rặn được một câu: Ê nhóc, em có biết ngại là gì không hả?”
“Nhìn em giống người biết ngại lắm à?” Giang Ánh Nghê lấy làm hãnh diện phán: “Tiếc con đừng hòng bắt sói, mặt mỏng có khướt cua trai”--Truyện-Nhà-Bơ --
“Lo học lái xe đàng hoàng đi.” Cổ Thành chân thành khuyên: “Đóng tiền đâu phải để chơi. Lúc thầy dạy em phải lắng nghe thật nghiêm túc mới tranh thủ lấy bằng lái sớm được.”
Anh lên xe, điều chỉnh tay lái về vị trí cũ, thành thạo de xe cho đến khi chiếc xe tập lái về lại khu vực vốn có của nó.
Suốt cả quá trình, Giang Ánh Nghê không hề quan sát động tác lái xe của Cổ Thành mà cứ ngắm gò má anh đến mê mẩn. Ừ thì cô chính là một con nhỏ mê trai chính cống đấy, mà tình cờ thế nào Cổ Thành lại chuẩn đét gu cô.
“Đang nhìn gì thế hả?” Cổ Thành hỏi lạnh tanh.
“Nhìn giai đẹp.” Giang Ánh Nghê cười hí hí.
Cổ Thành không kìm được hỏi: “Giang Ánh Nghê, có phải em cố ý tới trường lái gây chuyện không? Thành niên rồi mà sao cứ như đứa con nít phản nghịch lúc dậy thì thế?”
“Vâng, chắc tuổi dậy thì của cháu hơi dài.” Giang Ánh Nghề giở giọng cà chớn: “Chú phải thông cảm cho cháu, thú tính tuổi dậy thì nó mãnh liệt lắm, cứ kệ cháu đi ha."
Máu toàn thân Cổ Thành sôi sùng sục, nhưng mặt anh lại lạnh băng: “Em mà còn dám ăn nói lung tung thì liệu mà chịu trách nhiệm với hành vi của mình"
“Chịu, chịu quá đi chứ.” Giang Ánh Nghệ thề thốt: “Em sẽ không chịch chùa anh đâu.”
Cổ Thành giơ cờ trắng đầu hàng, so mặt dày với cô nhóc Giang Ánh Nghê này thì anh chỉ có từ thua tới thua...