Lúc Giang Ánh Nghê sắp sửa ngủ gật, Tiêu Tịnh gọi tới hỏi: “Tối nay cô có về không? Sắp chín giờ rồi, buổi livestream của bọn mình tính sao đây?”
Không ngờ mới đó đã sắp đến chín giờ. Giang Ánh Nghê ngẩng lên nhìn chai thuốc, cô vừa đổi chai thứ ba, chí ít phải 40 phút nữa mới về được.
Cô đáp: “Tôi đang truyền dịch ở bệnh viện phường, chắc chín giờ không về kịp. Hay tối nay cô cứ livestream thuyết minh thành phần và công dụng của mấy món đồ trang điểm rồi thử son cho họ xem đi, thử son khá đơn giản.”
“Cô đang truyền dịch á?” Tiêu Tịnh quan tâm hỏi han: “Đã đỡ chưa? Đã ăn tối chưa?”
“Chưa.” Giang Ánh Nghê nói: “Nhưng không sao đâu, tôi chẳng đói mấy.”
“Để giờ tôi mang ít đồ ăn sang đấy cho cô.” Tiêu Tịnh nói: “Tôi vừa nấu bánh trôi, khoảng mười phút sẽ mang đến bệnh viện.”
“Không cần phiền thế đâu.” Giang Ánh Nghê can: “Tôi không đói thật mà.”
“Đợi đấy, lát tôi tới.” Rồi Tiêu Tịnh dặn: “Ngoan ngoãn ở bệnh viện chờ tôi.”
Cúp máy xong, Giang Ánh Nghê ngơ ngác nhìn tên “Tiêu Tịnh” trên điện thoại đến ngây người.
Đây là tình bạn à? Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè cũng chẳng chơi với ai, lần nào thấy đám con gái rủ nhau đi về cũng thầm hâm mộ.
Tiêu Tịnh đối xử tốt với cô như vậy là vì xem cô là bạn thân sao?
“Em chưa ăn tối à?” Cổ Thành hỏi: “Muốn ăn gì để anh đi mua cho em.”
Giang Ánh Nghê vội bảo: “Không cần phiền anh đâu, chắc mấy phút nữa bạn cùng nhà của em tới rồi.”
…
Bệnh viện phường cách đó không xa, năm phút sau Tiêu Tịnh đã cầm cà mèn tới bệnh viện.
Lúc cô ta trông thấy Giang Ánh Nghê ngồi cạnh Cổ Thành thì ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Hai người, hai người đang hẹn hò à?”
Giang Ánh Nghê vội lắc đầu: “Đâu có.”
Tiêu Tịnh nhướng mày, dùng vẻ mặt “tôi không tin” nhìn Giang Ánh Nghê, sau đó thần bí nói với Cổ Thành: “Anh Cổ, thật ra nó thèm anh lâu lắm rồi đấy.”
Gì mà “thèm lâu lắm”… Giang Ánh Nghê xấu hổ không biết chui vào đâu, sao Tiêu Tịnh nói bậy bạ mà trúng tùm lum vậy chứ.
Bé Giang nào đó đỏ mặt chỉ bừa vào cà mèn nói: “Bánh trôi thơm quá.”
Nhưng cà mèn đang đậy kín mít, làm gì có mùi gì.
“Cô ăn thong thả nhé, tôi về livestream đây.” Tiêu Tịnh không muốn nán lại làm kỳ đà, đưa cà mèn cho Giang Ánh Nghê xong rồi thì thầm vào tai cô: “Nhớ chớp cơ hội hạ gục anh ta nha, người chị em, cô làm được mà.”
“Cô mau về làm việc đi.” Giang Ánh Nghê lẳng lặng che mặt.
Tiêu Tịnh nói xong là đi khỏi bệnh viện luôn.
Tay phải Giang Ánh Nghê đang truyền dịch mà dùng tay trái mở nắp cà mèn lại không tiện lắm. Cổ Thành mở nắp hộ cô rồi dùng muỗng gỗ múc một viên bánh trôi trắng muốt đút lên miệng cô.
“Em tự ăn được.” Cô thử cầm muỗng bằng tay trái nhưng động tác hơi vụng về. Cổ Thành thấy vậy thì buồn cười, ý cười trong mặt càng đậm hơn.
“Thôi, để anh đút vậy.” Bị đồ ăn dụ dỗ, Giang Ánh Nghê không thể không thỏa hiệp.
Cô ngoan ngoãn há miệng như một đứa bé đợi người lớn đút cho. À đâu, trước mặt Cổ Thành, vốn dĩ cô luôn là một đứa con nít mà.
Môi cô nom rất căng mềm, còn mềm hơn cả bánh trôi nấu chín, khiến có người nổi ý xấu muốn chà đạp nó. Viên bánh trôi tròn xoe bị cô cắn một miếng to, hàm răng xé rách lớp da bánh khiến nhân mè đen tràn ra khóe môi. Giang Ánh Nghê vô thức lè lưỡi liếm môi, chỉ một động tác nhỏ chớp nhoáng lại khiến đàn ông khô khốc miệng lưỡi khi lỡ liếc thấy.
“Cô ta bảo em thèm anh lâu lắm rồi? Hả?” Nghe Cổ Thành hỏi bằng tông giọng trầm ấm, Giang Ánh Nghê nhũn hết người: “Thèm gì ở anh hả?”
Biết rõ còn cố hỏi… đương nhiên là thèm cơ thể anh rồi.
Giang Ánh Nghê thong thả ăn hết viên bánh trôi, sau đó nghiêm túc trả lời: “Thật ra em hết thèm anh từ lâu rồi, trước kia còn nhỏ dại nên mới không biết điều.”
“Không biết điều?” Anh cười khẽ: “Thế nếu bây giờ anh thèm em thì sao? Em chịu không?”
Từng câu từng chữ của anh đều trần trụi dục vọng, không thèm che giấu chút nào. Nam nữ phàm tục vốn không thích hợp yêu nhau kiểu Plato, tình yêu và tình dục, linh hồn và thể xác vốn luôn là những danh từ song hành với nhau.
Cô thèm anh, sao anh lại không chứ?
Nếu anh đã thành thật như thế thì cô cũng chẳng cần vờ vịt làm gì.
“Tất nhiên là em chịu rồi.” Giang Ánh Nghê mỉm cười, õng ẹo nói: “Nhưng giờ thì chưa được. Anh ngoan ngoãn đợi em đi, bao giờ chín muồi em sẽ chủ động tìm anh. Trong lúc đó cấm anh dan díu với phụ nữ khác đấy, anh làm được không?”
Cô muốn đánh cuộc, đánh cuộc mình có thể thắng Hàn Kỳ Quang, đánh cuộc mình có thể xả giận cho chị gái. Bao giờ cô thắng trận này mới dám yên tâm ở bên Cổ Thành.
“Phải chờ đến khi nào?” Anh có lòng tham không đáy, bèn được đằng chân đã lân đằng đầu gặng hỏi.
“Đợi em lập nghiệp thành công đi.” Giang Ánh Nghê đáp bừa: “Giờ đang bận làm ăn không rảnh yêu đương.”
Cổ Thành đưa tay xoa đầu cô, nói đầy cưng chiều: “Nhóc con có chí ghê.”
Cô khoái chí cười với anh, má lúm đồng tiền thấp thoáng trông như một bé học sinh kiêu ngạo vì vừa được trọn điểm thi vậy.
Ơ, hình như từ nhỏ đến lớn cô luôn là “đám qua môn đã mừng”, mơ gì đến “trọn điểm thi” chứ.
…
Lúc chai dịch thứ ba truyền xong đã sắp 10 giờ, Cổ Thành vừa đưa Giang Ánh Nghê về đến cổng nhà thì chuông điện thoại reo.
Anh đứng dưới bóng đèn dưới lầu nghe máy, chiếc bóng đổ dài xuống nền xi măng.
“Anh Hai, hôm nay Nhậm Bân vừa tự sát.” Thầy Tăng kể với giọng nặng nề qua điện thoại.
Nhậm Bân trước kia từng là tổ trưởng tổ kiểm tra bảo dưỡng xe của đội EN, chuyên phụ trách việc sửa chữa bảo dưỡng xe. Hắn luôn tận tụy giàu trách nhiệm, tay nghề xuất sắc đến nỗi không bắt bẻ được gì. Sau khi đội xe EN giải tán, Nhậm Bân mở một tiệm sửa xe thường thường ở Vũ Hán để mưu sinh. Hắn là một gã đàn ông nhỏ thó trầm lặng, sau khi đội xe giải tán không hề liên lạc với đám anh em cũ nên những đội viên cốt cán của đội EN đã sắp quên mất sự tồn tại của gã tên Nhậm Bân này.
“Sao cậu ta lại tự sát?” Cổ Thành bình tĩnh hỏi.
“Vì anh đấy.” Thầy Tăng thở dài nặng nề: “Nói ra sợ anh không chịu nổi… Người năm đó hại anh bị cấm thi đấu mười năm, hại Cổ Minh và tay kỹ sư trạm sửa chữa thiệt mạng ngay tại chỗ chính là Nhậm Bân.”
Cổ Thành cực kỳ ngỡ ngàng, im lặng rất lâu mới hỏi: “Ai nói với anh thế?”
“Nhậm Bân để lại một lá thư tuyệt mệnh.” Thầy Tăng nói: “Trưa nay hắn đã uống thuốc ngủ tự sát, vợ hắn là Tiểu Lê đi làm về vội vàng gọi cấp cứu… nhưng không kịp. Tối đến Tiểu Lê đã tìm thấy lá thư tuyệt mệnh ấy của Nhậm Bân, cô ta định gọi điện báo cho anh biết nhưng lại không tìm thấy số của anh trong điện thoại của Nhậm Bân nên đành phải gọi cho tôi nhờ tôi chuyển lời ngay cho anh. Ngày mai nếu anh rảnh thì Tiểu Lê muốn gặp anh một lần để thay Nhậm Bân giao lá thư tuyệt mệnh kia cho anh.”
“Anh Tăng, anh cho tôi số cô ta đi.” Cổ Thành nói: “Mai tôi sẽ hẹn gặp cô ta.”
“Hầy.” Thầy Tăng lặng thinh một hồi mới hỏi: “Anh Hai, anh còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?”
“Tất nhiên là nhớ.” Cổ Thành cười buồn, “Đến hôm nay là tròn mười năm ngày… tôi bị cấm thi đấu.”
Từ một chàng trai 23 tuổi trẻ trung hăm hở ngông cuồng tới gã đàn ông 33 tuổi bạc nhược tầm thường như bây giờ.
“Cho nên kể từ ngày mai, anh đã lấy lại tư cách thi đấu.” Thầy Tăng không khỏi phấn khích: “Anh Hai, hãy giành lại vinh quang thuộc về anh đi, anh vốn nên là chúa tể đường đua.”
“Chuyện này… Tính sau đi.” Cổ Thành nhìn chiếc bóng dài thượt dưới ánh đèn đến bần thần: “Tôi cúp máy đây, anh cũng ngủ sớm đi.”
***
Lúc Giang Ánh Nghê về đến nhà, Tiêu Tịnh còn đang hì hục livestream. Cô nàng thử từng màu son bóng mới nhất, cứ bôi thứ màu đỏ đầy hoá chất lên môi rồi lại lấy nước tẩy trang lau đi.
Lệ Bình không về nhà ngủ, dạo này lão khốn Vương Đức Dương nghiện chơi săm nên hay cùng lũ đàn ông khác tra tấn cô ta tới chết đi sống lại.
Chúng sinh đều bi ai, mỗi người đều ôm nỗi khổ riêng.
Tiêu Tịnh xót Giang Ánh Nghê mới đi viện về nên tối nay nhất quyết không cho cô livestream trang điểm, cứ đẩy cô vào phòng ngủ bắt ngủ sớm một chút.
Nhưng Giang Ánh Nghê có tâm sự nên không tài nào chợp mắt được.
“Trò hay bắt đầu rồi.” Hoa Hồng liên tiếp chia sẻ tệp tin cho Giang Ánh Nghê: “Quả nhiên camera chân thật hơn bất cứ ai.”
Giang Ánh Nghê ấn mở tệp tin, xem hình ảnh 18+ thu được qua camera: Thiệu Thu Ngọc và Hàn Kỳ Quang không mảnh vải che thân, đang làm chuyện thân mật nhất giữa tình nhân với nhau.
Xem được vài phút, Giang Ánh Nghê thoát khỏi tệp tin, nhắn cho Hoa Hồng: “Mai tôi sẽ đi tháo camera.”
“Không cần vội thế đâu, cứ để đó đi, sau này có cơ hội hãy đến tháo.” Hoa Hồng trả lời: “Có lẽ camera còn quay được nhiều thứ khác nữa.”
“Thế nguy hiểm lắm.” Giang Ánh Nghê phản đối.
“Cô không muốn biết vì sao Thiệu Thu Ngọc lại làm tình với Hàn Kỳ Quang à?” Hoa Hồng gửi tin nhắn thoại trả lời: “Dù sao tôi cũng tò mò lắm. Cứ đợi mà xem, chỉ cần gắn camera trong căn phòng kia nhất định có thể giải đáp thắc mắc của chúng ta.”
Giang Ánh Nghê cảnh cáo ả: “Nhỡ có chuyện gì thì sao? Nếu Hàn Kỳ Quang phát hiện ra camera thì bọn mình chưa được vạ má đã sưng đấy.”
“To gan lên xem nào.” Hoa Hồng khinh khỉnh nói: “Hàn Kỳ Quang là một thằng vô dụng, cô đừng đánh giá cao gã ta quá. Người chúng ta phải đề phòng là Thiệu Thu Ngọc kìa.”
Ván bài này càng lúc càng nguy hiểm, vì người chơi toàn là dân cờ bạc thứ thiệt.
“Cô thật sự chỉ muốn tống tiền Hàn Kỳ Quang thôi à?” Giang Ánh Nghê hỏi Hoa Hồng.
Nếu chỉ vì tiền thì đâu nhất thiết làm trò này, có lẽ Hoa Hồng còn hận hắn hơn cả cô.
Hoa Hồng lạnh lùng đáp: “Tôi không hỏi mục đích cụ thể của cô nên cô cũng đừng hoạnh họe tôi làm gì.”
“Được, thế tôi không hỏi nữa.” Giang Ánh Nghê nói: “Nhưng tôi muốn đi bước nào chắc bước đó, không muốn liều chết với cô.”
“Tối mốt Hàn Kỳ Quang sẽ tới một quán bar mới khai trương để mua vui, chỉ đích danh muốn tôi đi cùng gã.” Hoa Hồng nói: “Hôm đó cô cũng đi chung đi, tửu lượng cô cũng khá mà nhỉ? Bọn mình có thể chuốc say gã ta để moi tin tức.”
“Tôi sẽ suy nghĩ.” Giang Ánh Nghê càng thấy lòng bộn bề hơn.