Vì trường lái Minh Thành là một trường lái có danh tiếng tốt lâu năm, hơn nữa Cổ Thành thường xuyên “lui tới” với những vị chóp bu trong Cục quản lý xe nên nguồn thu của trường lái rất ổn định, mà cả “nguồn lãi” cũng ổn định nốt. Hơn nữa với số tài sản mà ông chủ cũ để lại thì dẫu Cổ Thành chỉ ngày ngày tới phòng đăng ký ngủ cũng có thể ăn sung mặc sướng cả đời.
Hôm nay Giang Ánh Nghê tới tập xe mà cõi lòng hoang hoải kỳ lạ, tựa như hồi cô cấp Một tuần nào cũng ngóng tới tiết Vẽ nhưng lại chẳng ngạc nhiên khi tiết Vẽ lại bị cô chủ nhiệm chiếm dụng để dạy môn Văn nhạt thếch vậy.
Dù không hề ngạc nhiên, nhưng vẫn cứ mất mát. Con người ta thường không cách nào khống chế nổi khao khát của mình, cũng như thường không cách nào khống chế nổi lòng tham của mình.
Nội dung luyện tập vẫn là lái xe về bãi đậu. Thầy dạy số sàn để mấy học viên thay phiên nhau lên xe tập, ai chưa đến lượt thì ngồi đợi ở băng ghế một cách nhàm chán. Giản Giai Vũ đã lấn tận mười phút của người khác mà vẫn chưa chịu xuống xe.
Giang Ánh Nghê đợi phát nổi quạu bèn bước tới trước chiếc xe tập lái sửng cồ quát: “Cậu xuống đi, đổi người khác.”
Giản Giai Vũ gãi đầu cười ngượng ngập: “Dạ, em xuống ngay. Chị, chị lên tập đi.”
“Tôi không tập, còn chưa tới lượt tôi.” Giang Ánh Nghê ngoắc tay với Trịnh Tử Sam: “Cậu nhanh tới tập đi, đến lượt cậu.”
Trịnh Tử Sam ngoan ngoãn chạy tới, không dám nấn ná giây nào, cứ như nếu chậm trễ thì chẳng phải lãng phí thời gian của chính cậu ta mà là thời gian tập lái của Giang Ánh Nghê vậy.
Giản Giai Vũ mới bị Giang Ánh Nghê quát thì giận lắm mà nào dám hé răng. C hat av ta không thể chọc vào Giang Ánh Nghê nhưng lại ngứa mắt cô, chỉ biết ôm cục tức trong dạ, thầm mắng cô là “đồ điểm đẻ” cho hả giận. Cậu ta vừa xuống xe đã cảm thấy mấy học viên đều đang nhìn mình cười nhạo, vì thế chán chường moi bao thuốc và bật lửa ra, châm một điều rồi đi sang bãi tập số tự động để đong đưa với cô em xinh đẹp Lục Văn Định.
Thầy Tăng đứng bên cạnh im lặng nhìn đám nhỏ ầm ĩ, thầm thấy buồn cười, lại cảm khải đúng là tuổi trẻ tốt thật.
“Hôm nay anh ấy không tới bãi tập.” Thầy Tăng dặn Giang Ánh Nghê đang nẫu ruột: “Lát nữa cháu tập lái chăm chỉ vào đấy, đừng có lơ là nghĩ chuyện khác nữa.”
“Cháu biết anh ấy sẽ không tới.” Giang Ánh Nghe nói như đang dỗi: “Cháu có chờ anh ấy đâu.”
“Không chờ thì tốt, cháu không chờ nổi anh ấy đâu.” Thầy Tăng nói ẩn ý.
Giang Ánh Nghệ uể oải ngáp dài một cái, cúi đầu chăm chăm nhìn hình ảnh phản chiếu của trời mây dưới hổ nước trên nền xi măng.
So với Giản Giai Vũ thì Trịnh Tử Sam biết điều hơn nhiều. Cậu ta luyện đủ năm lần lái xe về bãi là xuống xe ngay. Lần nào Trịnh Tử Sam lái xe về bãi cũng đậu rất đúng tiêu chuẩn, khiến một người luôn yêu cầu khắt khe với học viên như thầy Tăng cũng không kìm được phải khen ngợi.
“Cậu lên luyện đi.” Trịnh Tử Sam mỉm cười thân thiện với Giang Ánh Nghê.
“Cậu ngồi ghế phụ bày tôi một chút với.” Giang Ánh Nghề tắt bộ phim Hồng Kông đang xem, cất điện thoại vào túi: “Thầy Tăng bảo lần nào tôi cũng đậu méo."
• Trịnh Tử Sam nhìn sang thầy Tăng hỏi: “Có được - không ạ?”
- Thầy Tăng cười: “Đương nhiên là được, cháu cứ ngồi ghế phụ bày con bé đi, nhớ truyền hết bí kíp đậu xe đúng chuẩn cho nó nhé.”
“Thật ra cháu không có bí kíp gì.” Trịnh Tử Sam bên lên đáp: “Do chạy khá chậm nên đỗ đúng chỗ thôi ạ.”
“Nghe chưa nhóc?” Thầy Tăng lại lải nhải với Giang Ánh Nghê: “Lần nào cháu cũng phóng nhanh, mà càng nhanh càng hỏng. Học lái xe là phải chậm, phải cẩn thận, nếu không lúc cháu đánh tay lái thì tốc độ tay sẽ không theo kịp não. Cháu cứ nghĩ khi nào thấy vạch vàng sẽ đánh tay lái, kết quả là qua vạch vàng mới đánh tay lái kịp. Vậy lúc đỗ xe chẳng phải sẽ lệch à?”
Giang Ánh Nghê khiêm tốn gật đầu học hỏi: “Vâng vâng, chú dạy chí phải.”
Quả nhiên dưới sự chỉ bảo tận tụy của Trịnh Tử Sam, chuyện đậu xe của Giang Ánh Nghê cuối cùng cũng khởi sắc...
Trịnh Tử Sam nhắc nhở: “Nếu thân xe cách góc khoảng 30cm thì cậu cứ mặc kệ, đợi hai bánh vào đến nơi hãy chỉnh thẳng. Nếu thân xe cách góc nhỏ hơn 30cm thì phải lùi lại, đợi chỉnh thẳng hãy đậu vào.”
Lúc Giang Ánh Nghê dừng xe, thân xe hơi nghiêng nhưng chưa từng cán vạch. Cô hỏi: “30cm là bao nhiêu? Cậu có nhìn thấy qua kính chiếu hậu không?”
“Nói chung tầm... chừng này.” Trịnh Tử Sam giơ hai tay cách nhau một khoảng chừng 30cm, sau đó kiên nhẫn hỏi: “Cậu nắm rõ chưa?”
Giang Ánh Nghề gật đầu: “Hình như tôi hiểu sơ sơ rồi.”
Trịnh Tử Sam động viên: “Ừ, cứ luyện từ từ là được, mấy lần này cậu đỗ rất tốt.”
“Xạo sự, rõ ràng nghiêng cả xe.” Giang Ánh Nghê cười trách Trịnh Tử Sam: “Cậu đã nịnh đầm mà còn nịnh tào lao nữa.”
Khuôn mặt nhã nhặn trắng trẻo của Trịnh Tử Sam đỏ ửng tức thời vì ngượng. Cậu ta khẽ nói: “Tôi thấy cậu đã tiến bộ rất nhiều nên muốn cổ vũ cậu.”
Giang Ánh Nghê biết rõ còn cố hỏi: “Sao cậu đối tốt với tôi thế? Hả tổ trưởng?”
Mặt Trịnh Tử Sam càng đỏ bạo.
“Này, có phải cậu ể từ trong trứng không?” Giang Ánh Nghê vừa quẹo phải vừa hỏi. Cô chỉ lo trêu cậu nam sinh ngây thơ mà quên đánh tay lái.
Trịnh Tử Sam vội nhắc cô: “Đánh qua trái một vòng.”
“Úi, lại quên rồi.” Giang Ánh Nghề đánh lái về trái, khăng khăng hỏi gặng: “Thế có phải tổ trưởng ế từ trong trứng không nào?”
“Ừ... phải.”
“Thật ra tôi cũng ể từ trong trứng đấy.” Giang Ánh Nghê thoáng dừng rồi hỏi: “Cậu có tin không?”
“Tin.” Trịnh Tử Sam gật đầu.
“Tin thật á?”
“Ừ.” Trịnh Tử Sam gật đầu cả quyết.
Giang Ánh Nghệ lắc đầu tiếc rẻ: “Cậu ngơ ngơ ngáo ngáo thế mà sao thi đậu đại học W hay vậy?”
Bạn trẻ Trịnh Tử Sam bị miêu tả là “ngơ ngơ ngáo ngáo” lặng lẽ thanh minh cho bản thân: “Tôi đứng nhất khối ngành Y đấy.”
“Cậu học Y à? Xịn thể.” Giang Ánh Nghê luyện xong năm lần đậu xe thì cùng Trịnh Tử Sam xuống xe.
Gần sáu giờ tối, nhóm thầy dạy lái muốn tan làm, từng người thu chìa khóa xe tập lái rồi gân cổ hỏi đám học viên tản mác khắp nơi: “Có ai muốn đi ké xe về không?”
Đi ké xe của các thầy sẽ đỡ mất tiền xe buýt tới phòng đăng ký trường lái Minh Thành, nếu đi bộ từ đấy về tiệm trang điểm Trân Trân sẽ chẳng tốn đồng nào cả. Về khoản chi tiêu, Giang Ánh Nghê bao giờ cũng vắt cổ chày ra nước nên hầu như ngày nào cũng đi kẻ xe về nhà.
“Hôm nay mình về chung nhé? Vừa hay cùng đường.” Trịnh Tử Sam nhìn Giang Ánh Nghê với ánh mắt sáng lấp lánh niềm mong đợi: “Trạm xe buýt cách nơi này không xa, đi mấy bước là đến.”
Bấy giờ Giang Ánh Nghê mới phát hiện hoá ra mắt Trịnh Tử Sam rất đẹp. Mắt cậu ta là kiểu mí lót không rõ lắm, bình thường bị mắt kính che khuất nên không phát hiện cậu chàng có hai mí.
“Ừ, thế thì về chung." Giang Ánh Nghề thoải mái nhận lời cậu ta, nhân thể tiếc hùi hụi một tệ tám sắp cuốn theo chiều gió. Thôi, hôm nay đành nhịn bữa tối vậy.
Trạm xe buýt không xa nhưng chiếc họ chờ lại chẳng thấy đâu.
Hình như Trịnh Tử Sam do dự rất lâu, mãi mới dám lấy hộp quà trong túi ra đưa cho Giang Ánh Nghệ: “Hôm trước tôi đi ngang cổng trường cấp Một tình cờ trông thấy cái này nên mua tặng cậu...”
Hộp quà trông rất bình thường, chỉ là một hộp giấy được gói bằng giấy gói quà thường thấy ở tiệm hoa hay tiệm văn phòng phẩm. Giang Ánh Nghê cũng không ngại ngùng, nhận hộp quà hỏi: “Gì thế? Tôi mở ra xem được không?”
Trịnh Tử Sam gật đầu lia lịa.
Giang Ánh Nghê mở hộp quà ra, rất ngạc nhiên khi thấy con búp bê Barbie mặc váy lụa trắng bên trong. Loại búp bê làm bằng nhựa rởm này mười mấy năm trước được cửa hàng trước cổng trường cấp Một bán với giá mười hai tệ, xem như món đồ chơi khá đắt đỏ thời đó, không biết bây giờ tăng lên bao nhiêu... nhưng chắc cũng không đắt lắm, dù sao thứ này rởm đến độ mắt thường còn thấy rõ mồn một.
Đây là thứ Giang Ánh Nghê hằng ao ước mười mấy năm trước. Cô rất muốn có một con búp bê Barbie mới tinh thuộc về mình, thể thì cô có thể chơi chung với đám con gái trong lớp và có đề tài tán gẫu với bọn họ. Nhưng bố mẹ chẳng bao giờ chịu mua cho cô. Chị Giang Ánh Trân lớn hơn cô tám tuổi từng được mua cho một con búp bê Barbie. Nhưng từ nhỏ Giang Ánh Trân đã mắc bệnh trầm cảm. Chị đã bẻ mất một cánh tay của con búp bê Barbie duy nhất trong nhà, vứt mấy cái chân tay còn lại vào hố vệ sinh và cắt trụi mái tóc vàng óng của nó.
Hồi Tiểu học, cứ đến thứ Tư là lại có tiết Kỹ năng. Hồi ấy trường thiếu giáo viên dạy môn Kỹ năng bèn để cô phó chủ nhiệm kiêm luôn tiết đó, muốn sắp xếp cho học sinh làm gì tùy thích. Cô phó chủ nhiệm lớp là một người dịu dàng có đầu óc tân tiến, thường để bọn họ hoạt động tự do trong tiết này. Thế là thứ Tư nào đám con gái trong lớp cũng mang theo búp bê Barbie để tới tiết Kỹ năng là túm tụm một chỗ chơi trò gia đình. Búp bê của họ con nào con nấy cũng đẹp mê ly khiến Giang Ánh Nghê mới nhỏ đã biết thế nào là “ước ao".
Giang Ánh Nghê sáu bảy tuổi từng năn nỉ chị rất nhiều lần, nhưng chị nhất quyết không chịu cho cô mượn con búp bê Barbie đã cụt sạch tay chân duy nhất trong nhà để chơi. Sau đó Giang Ánh Nghê không vòi chị và bố mẹ cho mình búp bê nữa, vì chị chết, mà bố mẹ cũng chết cả.
Nên tiết Kỹ năng thứ Tư hàng tuần cứ như giờ tận thế với Giang Ánh Nghê. Không hề nói quá đâu, là tận thế thật đấy. Khi đám con gái kia tụ tập với nhau, cô thường nằm sấp ra bàn ngủ... dù sao cô phó chủ nhiệm cũng không quy định các hoạt động tự do không bao gồm ngủ.
Trịnh Tử Sam cùng tổ với cô, ngồi sau lưng cô, cũng là tổ trưởng của cô. Vì tính tình khiêm tốn nên Trịnh Tử Sam rất được lòng mọi người, hễ tới giờ hoạt động tự do là đám anh em lại rủ cậu ta chơi chung. Nhưng lần nào Trịnh Tử Sam cũng từ chối, cậu ta lẳng lặng ngồi sau Giang Ánh Nghệ giải đề Toán Olympic.
Tất cả mọi người đều kết bè chơi chung với nhau, chỉ có hai bàn của tổ giữa lớp nổi bần bật với hai đứa bé ngồi chơ vơ một trước một sau. Đứa bé gái ngủ, đứa bé trai học. Tiết Kỹ năng thứ Tư tuần nào cũng thế, mãi đến khi đổi phó chủ nhiệm lớp, tiết Kỹ năng biến thành tiết Anh văn.
Cô và cậu như hòn đảo cô độc trong lớp. Hay nói đúng hơn thì chủ hòn đảo là cô, còn cậu chỉ là khách vãng lai.
Đương nhiên lớp học từng nổi lên lời đồn về hai người, ngay cả giáo viên dạy lớp này cũng cảm thấy hai đứa nhỏ này rất xứng đôi... Trong độ tuổi ngây thơ ấy, người bị đồn đãi sẽ sốt ruột đỏ mặt giải thích một cách hồn nhiên.
Rốt cuộc xe buýt cũng tới trạm.
Giang Ánh Nghê ôm hộp quà, quên nói cảm ơn Trịnh Tử Sam. Món đồ ao ước mười mấy năm trước rốt cuộc cũng đến tay, nhưng liệu có muộn không?
Thầy Tăng về tới phòng đăng ký của trường lái giao hết chìa khóa xe lại cho Cổ Thành.
Cổ Thành đưa tay chống cằm chơi đấu địa chủ, hỏi bâng quơ với giọng ngái ngủ: “Hôm nay em ấy có mang giày thể thao không?"
“Có.” Thầy Tăng nhìn giao diện trò đấu địa chủ trên điện thoại Cổ Thành: “Anh Hai à, hình như anh để ý tới con bé hơi kỹ đẩy”
Cổ Thành hỏi lại: “Chẳng phải em ấy cũng để ý tới tôi hơi kỹ à?"
Thầy Tăng không cãi, ngập ngừng mấy bận muốn nói lại thôi rồi bỏ cuộc: “Tôi đi nhé, mai gặp.”
“Mai gặp.” Cổ Thành ngửa đầu rót ngụm bia Hoa Tuyết 10 độ cuối cùng vào miệng, sau đó vứt bừa cái lon rỗng xuống đất.
Chiếc lon rỗng lăn vài vòng dưới sàn, đụng phải chân bàn, rất cuộc cũng dừng lại.