Ngủ thẳng giấc đến trưa mới tỉnh, cả người Giang Ánh Nghê như dính vào chiếc ghế gấp, phải giãy mấy lần mới ngồi dậy nổi, bấy giờ mới lờ mờ nhớ chuyện thầy dạy lái yêu cầu học viên đậu lý thuyết phải có mặt lúc bảy rưỡi sáng nay để bắt đầu học thực hành.
Cô thò tay lên bàn trang điểm, mò cả buổi mới bắt được điện thoại để xem giờ... đã mười hai giờ bảy phút. Một rưỡi chiều là trường lái bắt đầu dạy, học viên lớp một rưỡi có thể đến phòng đăng ký rồi đợi thầy dẫn họ tới sân tập lái.
Giang Ánh Nghê nhởn nhơ soi gương trang điểm, cô dùng eyeliner kẻ một đường siêu mảnh khiến đôi mắt vốn bé tròn trông dài và quyến rũ hơn. Rất nhiều người bị run tay lúc kẻ mắt, nhưng trình độ kẻ mắt của Giang Ánh Nghê điêu luyện đến mức có thể kẻ đủ kiểu một cách hẳn hoi trên xe buýt xóc nảy. Loáng cái đã trang điểm xong, khuôn mặt trong sáng thuần khiết ban đầu giờ trông quyến rũ hút hồn, đôi mắt xinh đẹp như sóng hồ thu, mắt này mà liếc ai một cái thì gợi tình phải biết.
Giang Ánh Nghê chuẩn bị ra ngoài, đi tới phòng đăng ký của trường lái Minh Thành. Bên ngoài vẫn còn mưa lâm râm, bầu trời xám xịt mờ ảo. Cô lục lọi suốt năm phút mà chẳng tìm thấy cây dù ca rô màu xanh lam trong tiệm đâu, chắc tối qua Phàm Phàm mượn chưa kịp trả.
Thế là cô đành khoác chiếc áo có mũ mỏng rồi kéo mũ lên che mưa. Trường lái Minh Thành cách chỗ này một trạm đứng, đi bộ cũng không xa mấy, nhưng nếu dầm mưa thì hơi vất nên cô quyết định bắt xe buýt. Bắt một chuyến mà quẹt thẻ là mất toi một tệ tám, đồng nghĩa với việc trưa nay phải ăn ít lại để tiết kiệm hai tệ.
Hừ, ngày mưa chết tiệt. Giang Ánh Nghê đứng im trước trạm chờ xe đến, ngó bầu trời xám xịt mịt mùng mà thấy cõi lòng uể oải nặng nề đến kiệt cùng. Mấy hôm trước cô không nên nổi hứng tiêu những ba nghìn tệ ghi danh học lái xe khiến tháng này ngày nào cũng phải thắt lưng buộc bụng, vắt óc tiết kiệm tiền.
Tối đó Hoa Hồng nói chuẩn miễn bàn. Dù thi đậu bằng lái thì sao chứ? Cô làm gì có tiền mua xe, thậm chí bình thường trả tiền thuê nhà còn tiếc nữa là…
Sao cuộc sống nhiều áp lực thế nhỉ? Giang Ánh Nghê cố nghĩ hồi lâu, hình như chẳng có gì đáng vui cả. Cô chỉ biết mỏi mòn sống, mỏi mòn làm bục mặt để mưu sinh. Cô thích nghe bài Dream it possible rạng ngời khao khát tương lai thật đấy, nhưng cô làm quái gì có ước mơ. Suốt 19 năm cuộc đời, cô chẳng muốn làm gì, cũng chẳng muốn yêu ai, cứ luôn chán chường và cô độc ngao du ngang thành phố này như một kẻ không có linh hồn.
Xe buýt 351 trờ tới trong màn mưa bụi, các ông các bà đứng đợi đã lâu phía sau chen chúc lên xe, họ quẹt thẻ người già nên chẳng mất đồng nào. Giang Ánh Nghê lẳng lặng nghĩ, nếu giờ cô là người già thì tốt biết mấy, thế thì có thể đi xe buýt và tàu điện ngầm miễn phí.
“Giang Ánh Nghê.”
Có người gọi cô à? Giang Ánh Nghê nhìn dáo dác trong đám đông chen chúc, thấy cậu sinh viên ngoan hiền Trịnh Tử Sam vừa nhường ghế cho một ông cụ, sau đó đi tới đứng cạnh cô. Hai người vịn chung một cột sắt, cái cột sắt này không biết đã bị bao nhiêu người nắm mà lớp sơn vàng tróc sạch bách.
Hôm nay Trịnh Tử Sam mặc đồ khác hôm qua. Tuy nửa thân trên vẫn là áo sơ mi thanh lịch nhưng không phải loại ca rô trắng đen của mấy gã mọt sách điển hình mà đổi qua kiểu xanh nhạt chuyển - dần sang trắng trông rất tân thời. Vừa nhìn đã biết chiếc áo sơ mi này là sản phẩm của một thương hiệu có tên tuổi. Kiểu tóc của cậu ta cũng khác hẳn hôm qua, sau khi cắt tóc trông cậu ta càng nhã nhặn ưa nhìn hơn.
Ái chà, tên ngốc này còn cố ý sửa soạn cơ đấy. Giang Ánh Nghê nhìn thấu nhưng cố ý không nói toạc, thầm thấy buồn cười, còn cô buồn cười vì vô tình hay cố ý thì chẳng rõ.
“Giờ cậu ở trạm này à?” Trịnh Tử Sam hỏi: “Chuyển nhà rồi hả?”
“Đại loại thế.” Giang Ánh Nghê hỏi: “Cậu ở đâu?”
“Nhà tôi vẫn ở khu bên kia sông.” Trịnh Tử Sam đáp.
Giang Ánh Nghê hỏi: “Thế cậu đi học lái xa lắc, sao không chọn trường lái khác?”
“Lúc trước tôi lên mạng tìm hiểu thì thấy chất lượng trường lái Minh Thành khá tốt, hơn nữa nghe đồn mấy thầy ở đây đều tốt tính.” Trịnh Tử Sam nói: “Có vài thầy dạy lái bằn tính lắm.”
“Đành hanh hơn cả tôi á?” Giang Ánh Nghê nhoẻn miệng cười với Trịnh Tử Sam khiến má lúm đồng tiền bên trái hiện thấp thoáng.
Trịnh Tử Sam ngắm má lúm của Giang Ánh Nghê đến ngơ ngẩn, ấp a ấp úng nói: “Tôi cảm thấy thật ra tính cậu... cũng tốt mà, đâu dữ mấy... Chỉ cần người ta không chọc cậu thì cậu cũng... cậu cũng không nổi nóng vô cớ.”
“Sao cậu cứ lắp ba lắp bắp thế hả?” Giang Ánh Nghê chớp đôi mi, nhìn từ góc độ của Trịnh Tử Sam thì hệt như cánh bướm đen đang phe phẩy.
“Tôi... hơi hồi hộp.” Trịnh Tử Sam thật thà thú nhận.
“Sao mà hồi hộp? Chẳng phải hồi xưa cậu là tổ trưởng của tôi à?” Trong đám đông chen chúc, Giang Ánh Nghê cứ thế tự nhiên sáp lại chỗ Trịnh Tử Sam khiến cậu ta cứng đờ người: “Hồi cấp Một cậu dám quản tôi mà sao giờ lại sợ tôi?”
Cảm giác ôm một người con gái mềm mại vào lòng thế nào, rốt cuộc bây giờ Trịnh Tử Sam cũng hơi biết rồi. Cậu ta suýt thì nổi phản ứng sinh lý, bất giác thấy mất mặt, tự trách mình quá thiếu nghị lực.
Xe buýt tới trạm dừng.
Giang Ánh Nghê xuống xe trước, thấy Trịnh Tử Sam vừa xuống xe vừa bung dù bèn đề nghị: “Này tổ trưởng, mình che chung nhé, tôi không mang dù.”
“Hả? Ừ, được.” Trịnh Tử Sam chỉnh kính theo thói quen, che dù nghiêng hẳn về phía Giang Ánh Nghê khiến người cậu ta bị mưa xối ướt quá nửa.
“Cậu cho tôi đi nhờ tới quán lẩu cay 99 là được.” Giang Ánh Nghê chỉ sang quán ăn bên kia đường sát cạnh phòng đăng ký của trường lái Minh Thành.
Trịnh Tử Sam quan tâm hỏi: “Cậu chưa ăn trưa à?”
“Ừ, tôi ngủ tới tận trưa.” Giang Ánh Nghê cười: “Có phải ngày nào cậu cũng dậy sớm học bài không?”
“Đại loại thế...”
“Cậu học Đại học nào thế?”
“Đại học W."
“Trường đấy rõ oách, 985."
*Các trường Đại học thuộc nhóm 985 có chất lượng cao nhất Trung Quốc.
“Ừ... cũng tàm tạm.” Trịnh Tử Sam đưa Giang Ánh Nghê tới trước cửa tiệm lẩu cay 99 thì hỏi: “Cậu thích ăn lẩu cay à?"
“Thích chứ, lẩu cay vừa rẻ vừa nhiều mà.” Giang Ánh Nghê vẫy tay chào cậu ta trước cửa quán: “Cậu vào trường lái trước đi.”
“Thôi để tôi vào quán với cậu, bên ngoài vẫn mưa, đợi cậu ăn xong rồi mình đi chung.” Lúc nói chuyện, Trịnh Tử Sam không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp như yêu tinh của Giang Ánh Nghê, ánh mắt cậu ta âm thầm tránh né cô vì cả thẹn.
“Tùy cậu.” Giang Ánh Nghê nhún vai, đi một mạch vào quán, chuẩn bị chọn đồ ăn. Vừa cầm cái giỏ nhựa đựng đồ ăn lên, cô thình lình trông thấy Cổ Thành.
Hôm nay Cổ Thành vẫn ăn vận tùy tiện thoải mái. Anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen khá ôm người khiến đường cong cơ bắp phô bày rõ mồn một. Bắp tay gợi cảm mạnh mẽ của Cổ Thành khiến loại người dâm tà như Giang Ánh Nghê thèm nhỏ dãi.
Anh vừa chơi đấu địa chủ trong điện thoại vừa ăn lẩu cay, không để ý tới người mới vào quán.
Trịnh Tử Sam cũng trông thấy Cổ Thành, lịch sự đi tới nói: “Chào anh.”
Cổ Thành ngẩng lên, thấy Trịnh Tử Sam và Giang Ánh Nghê.
“Hai người cũng chưa ăn trưa à?” Cổ Thành hỏi. Ánh mắt của anh và Giang Ánh Nghê va phải nhau, mà Trịnh Tử Sam chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài cuộc ngu ngơ.
“Em ăn rồi, chỉ đi cùng bạn ấy thôi.” Trịnh Tử Sam nói.
“Ồ, cậu ta đi với em đấy.” Giang Ánh Nghê nhếch môi, đắc ý nở một nụ cười khiêu khích với Cổ Thành: “Khéo ghê, ông chủ Cổ cũng thích ăn lẩu cay à?"
“Tàm tạm, vì lẩu cay rẻ mà.” Câu trả lời của Cổ Thành không khác đáp án của Giang Ánh Nghê là mấy: “Hơn nữa quán này bán nhiều.”
Trịnh Tử Sam kinh ngạc nhìn hai con người quá đỗi bình dân là Cổ Thành và Giang Ánh Nghê, thầm thấy bội phục họ. Con trai tuổi cậu ta đa phần đều sĩ diện, nếu bắt cậu ta nói ra mấy câu kiểu “thích ăn vì vừa rẻ vừa nhiều”... Chà, hình như không thốt ra nổi, nghe có vẻ bủn xỉn mất mặt chết được.
Tất cả đồ ăn Giang Ánh Nghê chọn đều là món chay, từ bánh gạo, ngó sen, khoai tây lát cho tới cà chua, xà lách, v.v... và cả một phần bún khoai, tô lẩu chỉ như vẽ rồng điểm mắt.
“Mười hai tệ,” Ông chủ cười tủm tỉm nói: “Đây là lần đầu cô bé tới quán chú hả? Khuyến mãi cho cháu thêm một phần khoai tây lát đấy.”-
Giang Ánh Nghê không hề khách sáo: "Hay chú cho cháu thêm phần đậu hũ đi? Khoai tây thì khỏi, cháu cảm ơn.”
“Được thôi,” Ông chủ cười nói: “Nếu ăn ngon thì lần sau lại dắt bạn trai tới đây ăn nhé.”
Trịnh Tử Sam đứng cạnh đỏ bừng mặt chối: “Không phải, cháu không phải...”
“Ông chủ có bảo là cậu đâu, sốt ruột cái gì?” Giang Ánh Nghê trêu Trịnh Tử Sam: “Này tổ trưởng, cậu đang lạy ông tôi ở bụi này đấy à?”
Lúc cô nói câu này còn cố ý quan sát vẻ mặt Cổ Thành. Nhưng anh chẳng buồn đếm xỉa gì tới hai học viên này, cực kỳ tập trung chơi đấu địa chủ, thi thoảng lại bê chén giấy đựng lẩu cay lên húp một hớp nước lẩu.
Bấy giờ, Trịnh Tử Sam vừa thẹn thùng vừa lúng túng, đứng nhấp nhổm trong quán một lát rồi lấy có phải nghe điện thoại rồi vội chạy mất dép.
Giang Ánh Nghê bê chén lẩu cay tới cạnh Cổ Thành, thuận miệng hỏi: “Anh ăn lẩu cay thích nhất là gì?”
"Bún khoai.”
“Khéo ghê, em cũng thế." Giang Ánh Nghê lại hỏi: “Hôm qua sao không nhắn lại cho em?”
... Hôm qua cô mặt dày gửi cái tin dâm thế mà không ngờ Cổ Thành lại lơ đẹp cô.
Cổ Thành đáp tỉnh rụi: “Không muốn nên không nhắn lại.”
“Không nhắn lại mà không sợ em bị người khác dụ mất à?” Giang Ánh Nghê nhìn thẳng vào phần gò má góc cạnh của Cổ Thành: “Tên nhóc ban nãy có ý với em đấy, chắc anh cũng thấy nhỉ?”
“Ừ.” Cổ Thành thắng ván đấu địa chủ, cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, nhìn Giang Ánh Nghê thản nhiên hỏi: “Đã thấy, thì sao?”
“Em bảo này, anh xài chiêu lạt mềm buộc chặt hơi bị đỉnh đấy.” Giang Ánh Nghê đưa tay chống cằm: “Nếu anh thật sự không muốn mập mờ với em thì lúc em nhắn tin hỏi anh “thích kiểu con gái nào” đáng lẽ anh không nên trả lời mới phải. Nhắn tin đầu chài em rồi lại không trả lời tin thứ hai thả em chạy... Sao lão già nhà anh lắm mưu nhiều kế thế không biết.”
“Trả lời tin đầu tiên là để cắt đứt ảo tưởng của em.” Cổ Thành nghiêm túc nói: “Không trả lời tin thứ hai là vì không muốn để em hy vọng hão huyền.”
Không muốn để cô hy vọng hão huyền à?
“Nhưng hình như càng ngày em càng mê anh, biết làm sao bây giờ?” Giang Ánh Nghê nín cười nói: “Hôm qua em còn lên mạng lùng sục hồi lâu, cuối cùng mò được một bài đăng mười năm trước về anh đấy.”