Phải, em đồng ý em đang thay đổi. Em thay đổi rất nhanh phải không! Bởi ngay cái ngày anh tuyên bố chúng ta là một cặp. Thì ngay lúc đó em biết mình cần thay đổi để xứng đáng với anh. Có thể ngốc! Có thể em khờ! Có thể em đã tin anh! Có thể em đã quá quan tâm anh! Một con người mới quen!
Sau khi anh ra về thì Hạo Thiên xuất hiện và trách móc em ;
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Cậu tính bắt cá hai tay sao?
Em thật sự không hiểu ý của câu nói ấy. Nhưng ngay lập tức em hiểu nó đôi chút :
- Không, mình và cậu... vốn cũng đâu có gì.
- Có đấy! Mình yêu cậu!
Những lời cậu ấy nói giống hệt những lời anh nói với em. Nhưng nó rất khác, khác hoàn toàn, tại sao vậy?
Lời nói đó không ấm áp, không dịu dàng nhưng đã thốt lên nơi anh!
Em đã có chút cảm giác nhẹ!
- Nghe này, đừng tin hắn, hắn chỉ đang cố lợi dụng cậu mà thôi!
- Phải đấy! Người như mày thì làm sao ảnh yêu được! Mày chỉ là thứ đồ chơi nhất thời của ảnh thôi!
Hồng Duyên từ đâu xuất hiện với những lời nhạo báng. Nhỏ túm lấy cổ tay Hạo Thiên lắc lắc. Có thể nhỏ đang mệt nhưng sao nhỏ cứ lắc lắc cái mông và uốn éo.
- Về cùng mình không? Hạo Thiên! Nói chuyện gì với con nhỏ nhàm lắm!
Hạo Thiên có vẻ không thoải mái còn Hồng Duyên cứ liên tục chu cái mỏ hồng hồng ra. Nhưng em có nhàm chán không? Em có quá chầm lắng? Theo em được biết thì trách nhiệm của công dân là cố gắng học tập để góp phần xây dựng đất nước. có thể em đã quá lao tâm đến điều này mà quên mất những việc khác! Những điều trong sách em nhớ như đó là bản chất của em nhưng những điều không có trong sách vở thì lại là một câu đố khó. Đó là lí do em có thai mà chẳng biết bố đứa bé là ai. Dù em có hỏi mẹ lí do bà chỉ hét lên.
Em đã quá nhàm chán sao?
Hạo Thiên rút tay ra khỏi tay nhỏ, nhỏ thấy vậy liền vùng vẫy má thì cứ phồng lên. Nhỏ lườm lườm em vài cái rồi thoan thoát biến mất. Hạo Thiên chờ nhỏ đi xa mới gãi đầu bối rối:
- Mình thay mắt cô ấy xin lỗi cậu nhé! Đừng hiểu lầm mình không thấy cậu nhàm chán đâu.
- Cậu thấy mình có nên thay đổi không?
Hạo Thiên bắt đầu hào hứng :
- Không cần thay đổi nhiều đâu, chỉ cần cậu đem trái tim của cậu cho mình và cười nhiều hơn.
Nghe có vẻ rắc rồi, em không hay cười sao? Nhưng ngay lúc ấy, cô bạn thân nhất của em gọi. Cuộc trò chuyện của em và Hạo Thiên kết thúc ở đây. Nhưng có vẻ như cuộc trò chuyên này rất được nhiều người để ý. Cả Hân Nhi cũng biết, cậu ấy hỏi em :
- Cậu tính thay đổi sao, như thế này cũng đã tốt rồi mà!
Một câu hỏi khó, nhưng em thích tâm sự với những người bạn thân để họ cho em những lời khuyên. Và miễn đó không phải là anh. Bởi anh sẽ cười em mất!
Em đã suy nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện đột ngột của anh. Nó thật kì lạ và khó lí giải. Và em biết mình thật ngốc!
- Này, cậu có thể chỉ cho mình vài điều được không?
- Được nhưng về cái gì?
- Về việc thay đổi một chút!
- Thôi cô nương, tính sau giờ đi học phụ đạo đã!
________17-1-2015______
Một ngày vui!
Zing Blog