- Anh Lâm!
Em lại nhìn anh van nài rồi, không được đâu em, anh xin lỗi và yêu em nhiều nhiều thật nhiều, nhưng vẫn không, nói đi em!
Nhưng anh lại nảy ra một ý kiến rất “cừ”. Anh đứng lên, điệu bộ xiên xẹo như thể đứng không vững lắp bắt nói, ít ra khi yêu em anh phải sống giả với chỉnh bản thân mình và thật may anh là một diễn viên suất sắc :
- Làm ơn… các anh… để… để cô ấy… yên…
Và lúc ấy có ngay một tên mặt mày hung tợn(thường thôi) xô anh ngã(cố tình đấy, để em lo lắng ấy mà). Hắn nâng cằm em lên (tao sẽ giết mày) :
- Nó là gì của cưng vậy!
Tại sao em lại đắn đo chứ, sao em lại lo lắng vậy? Why!
- Anh ấy là…(là gì em) là chồng “sắp cưới” của tôi.
Zê! Hoàn hảo! Tuyệt hảo! I love you!
Gọi anh là “chồng yêu” đi nào!