Sau khi cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta kết thúc em đã kiến quyết đòi nói chuyện riêng với Hạo Thiên. Và anh sẽ làm mọi thứ để kế hoạch của mình thành công, cho dù nó đem đến bao nhiêu bất chắc.
Em hẹn gặp thằng đó ngay gần cầu thang lên xuống vắng vẻ ở khu nhà cũ. Em đã làm đúng và cũng làm sai.
- Mình xin cậu đấy đừng hỏi thêm gì nữa!
Trong thằng này trông cũng buồn buồn đấy chứ, có khi bị đánh nhiều quá nên sinh trầm cảm.
- Mình cũng biết rồi đấy nhé, rõ ràng là cậu đang bị bạo hàng gia đình mà tại sao không nói chứ!
Em đúng là rất cứng cỏi, đúng như anh nghĩ, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Và thằng đáng ghét này thì như bị nắm thóp ấy, làm sao ta biết hả? Chính ta giúp ngươi như vậy mà!
- Bạn cứ mặc mình đi!- Thằng hâm đó dám quay đi trước mắt em sao, gan mày to đấy!
- Cậu phải nghe mình!- Em khẩn khoản.
Bỏ ra, bỏ tay em ra, ai cho phép em, vợ của anh, nắm lấy cổ tay của thằng Khờ Khạo người dưng này chứ!
Và em đã thấy chưa, nó hất tay em ra và em trượt chân ngã xuống cầu than, lăn lóc rồi cuối cùng đập mạnh vào nền gạch cứng nhắc, máu em chảy nhễn nhại trên sàn.
Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh và anh cũng không hề chối từ sự thật đó.
Anh chạy đến đỡ em dậy nhưng em đã bất tỉnh, anh giận dữ liếc nhìn lên cơ thể cứng đơ và đôi mắt sợ hãi của thằng điên đó.