Chương 29. Em đã có “bụng” chưa?
Nói thì nói như vậy thôi, chứ anh chẳng “đi một tí rồi về” đâu. Anh xin lỗi!
Thật ra anh đến chỗ mà Lam Ngọc, đó không phải là ý của anh, đây là bị ép, thật đấy, thế luôn.
Khách sạn 5 sao “tên không để ý”(ai quan tâm đến tên một khách sạn mà anh thậm chí còn không muốn vào)
Phòng 276, mở cửa, ngay lập tức anh thấy cô ta, Lam Ngọc, người mà anh thậm chí không thể nhớ nổi họ.
- Cô muốn gì- Anh hằn học cởi áo ngoài vứt lên ghế dài rồi ngồi phịch xuống trong khi cô ta nằm uốn ẹo trên giường.
- Để cảm ơn sự hào phóng của anh.
- Vì của bố thí đấy hả?- Anh chế nhạo cô ta trong khi đang đốt một điếu thuốc.
Và cô ta không phải là người con gái anh yêu 4 năm trước, không thể là cái hạng con gái này. Nên mong em hãy yên tâm về trái tim này của anh.
Cô ta trườn như một con mãng xa đến gần anh, cô ta khoác tay lên cổ anh, người uốn éo như con đỉa không xương sống, ả chu mỏ ra nói với giọng ngọt như mật, quả đúng là một ngọt chết ruồi…
- Anh muốn em cảm ơn như thế nào nào?
Nhưng anh không phải là ruồi, xin lỗi con đỉa!
- Vậy cô có thể cám ơn tôi bằng cách…
- Cách gì?- Trông cô ta hứng khởi chưa kìa.
- Bằng cách trả tôi số tiền đó nhanh nhất và cộng theo phần lãi mỗi giờ là 15%. Đó là quá ưu ái cô rồi đấy.
“ Bộp”. Cô ta tát anh rồi chạy biến ra ngoài phòng nhưng trước khi “biến mất” cô ta còn có thể quay đầu trơ trẽn hét lên như mình là người bị hại :
- Thằng khốn, xuống địa ngục đi!
- Được, tôi chờ cô dưới đấy!
Anh trở về nhà sau khi thất hứa những 15 phút. Nhưng em lại không hề giận dỗi hay cáu gắt em chỉ ngồi yên một chỗ mà lo lắng. Thật dễ thương, anh chỉ muốn ôm chầm lấy em. Nhưng.
Nhưng ngay khi anh đang chuẩn bị thực hiện cái “âm mưu đen tối” đó thì em, người con gái anh yêu lại cúi đầu cho tay lên bụng và xoa.
Em làm cái quái gì vậy, em đang hỏi thăm dạ dày của mình sao?
Ôi không, đứa con H!