Và đêm hôm qua anh đã quyết định ở lại đến sáng, anh ngồi trên ghế rồi ngủ gục không hay. Cứ mỗi lần ở bên anh em lại thấy thật bình yên.
Lần này thì anh chẳng còn cười, nói hay cử động, từ sáng đến giờ anh chỉ ngồi đó, câm lặng, anh giống như một bức tượng đá lạnh băng. Anh làm như thể chính em là người có lỗi vậy.
Nhưng đến khi Hạo Thiên đến em lại nảy ra một ý định. Em nhờ cậu ấy đưa anh ra ngoài hóng gió. Lúc đầu anh vẫn lặng thinh nhưng khi em nói là mình cần một chút không gian để nghỉ ngơi thì lập tức anh đứng lên lẳng lặng ra ngoài. Đôi khi anh ở đây em lại thấy thật tội lỗi khi mà bất chợt nhìn thấy cổ tay băng bó của anh.
Và Hạo Thiên quyết định sẽ không đi theo, cả hai đứa tụi em ngồi nói chuyện một lúc trước khi có một người hình như Hạo Thiên biết bước vào. Chàng trai đó là người em gặp tại tiệm kem hôm đi mua quà cho Hạo Thiên.