• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chỉ nhìn thấy màn đêm, em không thể phân biệt nổi, là ngày hay đêm, chắc là chỉ có nỗi đau thôi.

Những cơn nhức nhối không ngừng xâm chiếm.

Không thể cảm nhận được hơi thở của anh.

-Đúng, ngày mai, tao sẽ đem cô vợ bé nhỏ của Triệu Tử Lâm đến buổi đấu giá, tao sẽ bán đứt cô ta, làm cho thằng khốn đó sống dở chết dở! Ha ha! – Giọng anh vang lên trong màn đêm đen tối em nhìn thấy.

Chẳng hiểu sao, cơ thể em lại tự động bật dậy :

-Xin anh đấy! Dừng lại đi! – Em tha thiết, nhưng anh lại không hề hiểu.

-Im đi, mày muốn tao đánh thêm vài cái nữa không?

Cũng bởi nỗi sợ hãi, nỗi ám ảnh về những đòn đánh mà em đã im bặt ngay lập. Đáng lẽ ra em nên nhất quyết ngăn cản anh.

Hóa ra em chỉ là kẻ sẽ làm thỏa mãn cơn bạo lực trong anh.

Tiếng đóng cửa lại vang lên. Em có cảm giác cô đơn, như thể, trong căn phòng lạnh lẽo này lại một lần nữa nuốt chửng em.

Em xin lỗi, nhưng chuyện này thì Triệu Tử Lâm cần phải biết.

Có một chiếc điện thoại nhỏ gọi, chỉ dùng để gọi duy nhất cho Tử Lâm được giấu ngay dưới gậm giường.

Em nối máy.

“ Hello!!!”

-Tử Lâm! Em phải cho thầy biết cái này… - Em chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tử Lâm chen ngang.

“ Stop! Chuyện buổi đấu giá thì cậu khỏi nói, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Minh Ngọc, các việc khác thì miễn. Nhưng, cậu hãy nhớ rõ này, nếu cậu không ngăn thằng Seme lại thì Vu Chính của cậu gặp rắc rối to đấy!”

-Nhưng…

“ Cúp máy đây, cậu đừng bao giờ nghĩ rằng Seme của cậu nhiều tiền hơn tôi, ác hơn tôi,… có giá cả đấy!”

Kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK