Đang ở cạnh Đại Tráng giúp hái bông Ngốc Tử đối với tình huống đột ngột này không biết làm sao, ngơ ngác nhìn Đại Tráng ngã xuống trước mặt mình.
Nhị Tráng đang lẩm bẩm phơi bông, Đại Tráng sợ bông bị dơ, cố ý dùng cây làm thành một cái giá, trên phủ một lớp chiếu, để bông trên đó phơi nắng.
Nhị Tráng nghe thấy một tiếng “Đông”, vừa mới ngẩng đầu liền thấy được, miệng gọi “Đại ca”, kinh hoàng chạy tới.
Ngốc Tử cùng Nhị Trang đem Đại Tráng đang mềm nhũn đỡ dậy, chỉ thấy Đại Tráng mặt trắng như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, môi biến xam run rẩy, hai người kêu thế nào cũng thấy có phản ứng gì.
“Đại ca...” Nhị Tráng một bên gọi, một bên cùng Ngốc Tử đem Đại Tráng đỡ trên giường.
Đại Nựu Nhi đang dỗ mấy đứa nhỏ cũng hoảng sợ, vội vàng kêu mấy đứa em nhường chỗ cho Đại Tráng nằm xuống.
“Nhị ca, đại ca làm sao vậy?” Đại Nựu Nhi nhìn Đại Tráng, lau mắt hỏi.
“Đại Nựu Nhi đừng sợ, anh đi gọi Ngưu gia gia lại đây, em cùng Ngốc Tử chăm sóc đại ca nha!” Nhị Tráng vội vàng nói, âm thanh cũng có chút run run.
“Ừ, nhị ca đi nhanh đi!” Đại Nựu Nhi ghé vào bên giường nói.
Ngốc Tử cũng liên tục gật đầu, lo lắng nhìn Đại Tráng, hiếm khi lông mày nhăn lại.
Nhị Tráng xoay người bay nhanh chạy ra ngoài.
Ngưu đại phu ban đầu là du y, phiêu bạc đó đây, sau lớn tuổi, không biết thế nào đi đến thôn Liễu Thụ liền đổi ý, thấy hoàn cảnh chung quanh cũng không tệ lắm, người dân lại thuần phác, bốn phía cũng là núi, hái thuốc thuận lợi, liền định cư ở đây, mấy thôn phụ cận cũng chỉ có hai đại phu, người dân trong thôn Liễu thụ bị mấy bệnh vặt vẵn thì liền tìm Ngưu đại phu, lúc trước Đại Tráng bị đói đến ngất xỉu, Nhị Tráng cũng là chạy tới tìm Ngưu đại phu.
Một lát sau, Ngưu đại phu mang theo tiểu đồ đệ vội vàng chạy tới.
Ngưu đại phu ở thôn Liễu Thụ sau bảy năm, chỉ thu có ba đồ đệ, đồ đệ thứ nhất, đồ đệ thứ hai đều lên trấn làm người làm ở dược đường, chỉ có tiểu đồ đệ vẫn chưa xuất sư.
Ngưu đại phu dùng lòng bàn tay sờ thử độ ấm trên trán Đại Tráng, mở miệng nhìn đầu lưỡi, rồi cẩn thận bắt mạch, trong lòng thở dài, đứa nhỏ này thật là mệt quá rồi, hơn nữa cơ thể yếu ớt, trước đó làm việc, có lẽ là cố gắng chịu được không lơi là, lúc này việc cũng ổn định, gánh nặng trong lòng được trút xuống, người trong thôn mỗi lần nhắc tới đứa nhỏ Đại Tráng này, ai cũng phải giơ ngón tay cái, một đứa nhỏ mới lớn, vực dậy một gia đình, làm ruộng so với người có kinh nghiệm còn lợi hại hơn, chỉ là đất đai bình thường, thu hoạch cũng không giống người ta, lại là cây bông, hơn nữa còn trắng xóa một mảng, so với người ta không biết thu tới bao nhiêu...
“Ngưu gia gia, đại ca thế nào rồi, có phải lại đói hay không?” Nhị Tráng đỏ mắt trông mong hỏi.
Ngưu đại phu bị cắt ngang suy nghĩ, sờ sờ đầu Nhị Tráng hỏi: “Trong nhà có đường không, hoặc có gì ngọt ngọt cũng được?”
“Có, cái này được không ạ?” Đại Nựu Nhi ngồi ở một bên, lấy ra trong túi hai viên đường.
Ngưu đại phu nhìn Đại Nựu Nhi một cái, đồ ăn vặt mấy đứa nhỏ trong thôn khó có thể ăn được, hẳn là Đại Tráng mua rồi cho mấy đứa nhỏ, Đại Nựu Nhi vẫn để dành không ăn đi...
“Được rồi, Nhị Tráng đi lấy một chén nước ấm lại đây!” Ngưu đại phu cẩn thận lấy hai viên đường trong tay Đại Nựu Nhi, bỏ đi lớp giấy dầu.
Nhị Tráng vâng lời, nhìn hai viên đường trên tay Đại Nựu Nhi, mặt đỏ lên, nhớ là trước đó mình vừa cầm được liền nhét vào miệng tất cả...
Ngưu đại phu lấy một viên đường bỏ trong nước ấm hòa tan, mở miệng đút cho Đại Tráng, còn một viên đường thì bỏ lại trong túi của Đại Nựu Nhi.
Đút xong nước đường, chỉ một lát sau Đại Tráng liền tỉnh, chép miệng, vị ngọt còn lưu lại.
“Đại ca, anh tỉnh rồi!”
Mấy đứa nhỏ cùng nhau nhào tới trước mặt Đại Tráng.
Đại Tráng cười một chút, muốn xoa đầu mấy đứa nhỏ, thế nhưng cả người vô lực, tay cũng không giơ lên được, đành từ bỏ.
“Đại Tráng, con tin lời Ngưu gia gia không?” Ngưu đại phu nghiêm mặt hỏi.
“Tin, đương nhin tin ạ, Ngưu gia gia, có chuyện gì vậy?” Đại Tráng suy yếu nói.
“Vậy nghe lời Ngưu gia gia, về sau làm việc không được quá cố sức, có cái gì tốt, cũng đừng chỉ nghĩ cho mấy đứa em, con cũng phải ăn nhiều một chút, thân thể này của con hiện giờ không chịu bồi bổ, thể nào cũng ảnh hưởng tới tuổi thọ, hơn nữa đợi con lớn tuổi, cũng chỉ có thể nằm trên giường...”
Ngưu đại phu nói thao thao bất tuyệt, trước cảnh cáo Đại Tráng, sau lại dặn dò Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi rất nhiều việc, thế nhưng cũng chỉ là cường điều lặp đi lặp lại một ý, Đại Tráng hiện giờ thân thế vô cùng yếu, một năm này quá mực mệt nhọc, phải bồi bổ, bằng không sẽ không sống lâu!
Chờ Đại Tráng, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi đều chắc chắc, Ngưu đại phu mới trở về, tiền công cũng không nhắc tới.
“Nhị Tráng, em lấy mười văn tiền cùng mấy cái trứng đưa cho Ngưu gia gia đi!” Đại Tráng vội vàng nói với Nhị Tráng.
Chỗ để tiền trong nhà, Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi đều biết.
“Không cần, giữ lại cho con ăn đi!” Ngưu đại phu cự tuyệt.
“Ngưu gia gia, trứng gà nhà chúng con rất nhiều!” Nhị Tráng vội vàng mau chân mau tay gói lại kĩ đồ đạc, rồi nhét vào tay Ngưu đại phu.
Ngưu đại phu từ chối, chỉ lấy mấy quả trứng gà, tiền nói thế nào cũng không chịu nhận.
Đại Tráng hiện giờ trong nhà đã có gần ba mươi con gà, lúc đầu xuân, có hai con gà ấp trứng, một con ấp được tám gà con, con còn lại thì ấp được sáu con, sau lại thêm một còn gà mái ấp trứng, cũng ấp được tám gà con, ban đầu chỉ có năm con gà lớn, hai mươi chín gà con, trong đó có tới hai mươi mốt con là gà mái, còn lại tám gà trống, lúc thu hoạch, Đại Tráng đã làm thịt hai con choai choai, cải thiện thức ăn, còn lại lúc chuẩn bị lễ mừng năm mới cũng làm mấy con, bán đi mấy con, chỉ chừa hai con gà trống.
Thu hoạch lương thực trừ nộp thuế, Đại Tráng đều không bán, kể cả đậu, bởi Đại Tráng thấy mấy loại này có thể giữ được lâu dài, trong thời buổi trồng trọt đều dựa vào thiên thời như vậy, trong nhà không giữ lại lương thực như thế nào cũng không an tâm. Thu nhập trong nhà chủ yếu dựa vào đan giỏ cùng trứng gà, hai cái này cộng lại cũng đủ dùng, số còn lại thì khoảng hai lượng bạc, Đại Tráng đều đổi thành bạc, cẩn thận dấu đi. Vào tháng ba, Đại Tráng nghe nói ở thôn kế bên có bán heo con, muốn đi mua hai con về, heo lớn nhà đó ra giá năm mươi văn tiền, còn heo nhỏ thì khoảng ba mươi bốn văn. Đại Tráng chờ mọi người chọn xong, mới mua hai con cái nhỏ nhất, nhà đó chỉ lấy năm mươi văn. Đại Tráng sau khi nhìn kĩ, thấy hai con heo này sỡ dĩ gầy nhỏ như vậy, có lẽ là do không cướp được sữa, xương cốt nhìn cũng không tệ lắm, có thể to ra. Không có thức ăn cho heo, Đại Tráng dẫn theo Nhị Tráng cùng Ngốc Tử xuống dưới xong mò cua bắt ốc nấu cùng khoai lang thành thức ăn cho heo...
Đại Tráng lần này té xỉu, mấy chuyện trong nhà đều bị trì hoãn, tĩnh dưỡng hai ba ngày, Đại Tráng liền thật sự nằm không yên nổi, hai tháng trước lễ mừng năm mới lúc rảnh Đại Tráng đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch!
“Không được, đại ca, Ngưu gia gia nói, anh phải nghĩ ngơi thật nhiều!” Đại Nựu Nhi cầm lấy giầy Đại Tráng, sống chết không cho Đại Tráng xuống giường.
“Đại Nựu Nhi ngoan đi, anh chỉ là nằm mệt quá, mới muốn đi ra ngoài hoạt động một chút.” Đại Tráng dở khóc dở cười nói.
“Đại ca xuống giường sẽ liền làm việc!” Đại Nựu Nhi lắc đầu, chu mỏ nói.
“Anh cũng không phải bị bệnh gì nặng, về sau từ từ tẩm bổ là được, không cần mỗi ngày phải nằm trên giường.” Đại Tráng giải thích nói.
“Không được chính là không được, Ngưu gia gia đã nói rồi.” Đại Nựu Nhi cố chấp nhìn Đại Tráng nói.
“Được, vậy kêu nhị ca ra hỏi xem Ngưu gia gia nói gì đi, được không?” Đại Tráng không thể không thỏa hiệp nói.
Đại Nựu Nhi nghĩ nghĩ, chạy ra ngoài sân lớn tiếng kêu Nhị Tráng đang hái bông ở ruộng.
Mấy ngày này, Đại Tráng không thoải mái, Ngốc Tử mỗi ngày chỉ có vào phòng nhìn Đại Tráng, cùng Đại Tráng nói một chút liền đi ra ngoài giúp việc, không còn giống trước kia một bước cũng không rời Đại Tráng, hiện tượng tốt như thế, giúp cho Ngốc Tử từ từ bỏ đi tật xấu.
Ngốc Tử nghe xong lời Đại Nựu Nhi, buông giỏ trong tay, phủi bụi, vào phòng.
“Nghỉ ngơi nhiều vào!” Ngốc Tử ghé vào bên giường, cường điệu nói.
“Ha ha, mấy đứa này, thật đúng là chỉ xem ta như miếng giấy!” Đại Tráng cười, nhẫn nại nằm lại giường, lần này té xỉu, chỉ là do tuyệt huyết áp thôi, như thế nào lại coi như chuyện lớn, may là còn chưa phải uống thuốc đông y...
Ngốc Tử thấy thế vội vàng chạy tới gúp đắp lại chăn.
Một lát sau, Nhị Tráng trở lại, cùng Ngưu đại phu đang lo lắng bước phía sau.
Cẩn thận kiểm tra Đại Tráng một hồi, Ngưu đại phu lại dặn dò Đại Tráng lượng sức mà làm, rồi phải ăn thức ăn ngon, tốt nhất là làm một chút đồ bổ, cũng nói không nhất định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Tiễn Ngưu đại phu đi, Đại Nựu Nhi mới đem giầy đưa cho Đại Tráng.
Hai ngày trước, sau khi Đại Tráng tỉnh lại, sai Nhị Tráng mấy ngày ngày này đi tìm người nào trong thôn đang muốn lên chợ, nhờ bọn họ mua chút đường. Kiếp trước, con gái trong thôn rất nhiều người mắc bệnh tuột huyết áp, có một cách trị hữu hiệu là vào buổi sáng mỗi ngày dùng một chút nước sôi nấu với lòng đỏ trứng chưng với đường, dùng đều đến nửa năm, bệnh tuột huyết áp sẽ được cải thiện, thậm trí có thể hết bệnh, bất quá nơi này không có đường đỏ đường trắng, chỉ có một loại đường tán, làm từ lúa mì, màu vàng. Đại Tráng nghĩ hiệu quả của loại đường này có vẻ kém, nhưng vẫn có thể sử dụng được, cho nên đành phải mua một cân. Nơi này đường cũng không phải là rẻ gì, chỉ có thể đưa cho mấy đứa trẻ dùng là đường cục, một viên cũng chỉ bằng một cái ngón cái, lại cứng, một đồng mới được hai cục, còn có một loại đường nước, phủ lên que gỗ, một đồng có thể mua được năm cái, Đại Tráng hiện giờ muốn mua đường tán, phải mất hai mươi mấy văn tiền mới được một cân...