• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhanh đi ngủ đi!” Đại Tráng đối với Ngốc Tử đang đứng nói.

Ngốc Tử hai chân cọ trên mặt đất, nhưng vẫn đứng yên.

“Về sau chúng ta tách riêng ra ngủ, như vậy vừa tiện vừa thoải mái, người đừng đứng ở đây nữa!” Đại Tráng đẩy Ngốc Tử một cái, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

“A—” Ngốc Tử kêu một tiếng, dùng chân chặn lại nơi khe cửa.

“Ngươi sao lại thế này? Chân có sao không? Có đau lắm không?” Đại Tráng vội buông cánh cửa, sốt ruột hỏi.

“Đại Tráng, ta, ta sai rồi!” Ngốc Tử không đầu không đuôi nói.

“Việc kia ta đã nói là quên đi, hiện giờ chúng ta đều đã lớn rồi, tách ra ngủ dù sao cũng tốt hơn!” Đại Tráng lôi Ngốc Tử vào phòng rồi ngồi xuống, vừa cởi ra dép lê của Ngốc Tử cẩn thận kiểm tra xương cốt, vừa tức giận nói.

“Đại Tráng...” Ngốc Tử nhẹ giọng kêu lên.

“Thế nào? Xoa như vầy có đau không?” Đại Tráng cẩn thận nhấn lên chỗ đang sưng tấy, hỏi.

“Không đau, một chút cũng không đau, Đại Tráng...” Ngốc Tử nói một tiếng.

Đại Tráng ngồi xổm xuống đất ngẩng đầu không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngốc Tử đột nhiên một tay ôm lấy Đại Tráng, cúi đầu chạm vào miệng của Đại Tráng, trong lúc Đại Tráng hô một tiếng, liền đưa đầu lưỡi thật cẩn thận liếm.

Trong đầu Đại Tráng oanh một tiếng giống như nổ tung, này có thể nói là người đầu tiên hôn Đại Tráng...

Ngốc Tử thừa dịp Đại Tráng khôi phục tinh thần, cố gắng đem đầu lưỡi vói sâu vào, mặc tất cả nghiêm túc dây dưa với đầu lưỡi của Đại Tráng, tay kia tiến vào bên trong quần áo tìm kiếm vuốt ve làm cho đầu v* dựng đứng lên...

“Ba!” Đại Tráng dùng lực gỡ tay của Ngốc Tử, phát ra tiếng rất lớn, vuốt khóe miệng bị hôn đến sưng lên quát hỏi: “Ngươi làm cái gì?”

“Đại Tráng, hôm nay ta đi hỏi Ngô Phát đường ca, đêm qua... Ta, ta cầm cái này, Đại Tráng, ngươi nếu nói không được, cứ để ta...” Ngốc Tử lúng túng nói, vừa ngập ngừng tiến gần Đại Tráng.

Đáng thương cho một xử nam ngay cả đời trước cũng chưa nói đến chuyện yêu đường, ngày thường nhiều nhất chỉ dùng đến bàn tay của mình, kiến thức ít đến đáng thương cũng chỉ dừng ở khi cùng mấy nam sinh trong ký túc xá vây quanh xem phim cấp 3, trong lúc vô tình mới nhìn qua vài lần, đối với hai nam nhân thì chỉ biết được danh từ đồng tình luyến ái, lúc này ngay cả lời Ngốc Tử nói muốn làm cái gì cũng không rõ lắm.

Ngốc Tử đẩy Đại Tráng xuống giường, cởi ra quần Đại Tráng, đầu liền đưa qua.

“Ngươi, ngươi làm cái gì?” Đại Tráng ngữ khí hoảng sợ, mở miệng hỏi, tiểu tráng chưa từng trải qua trận nào cơ hồ ngay lúc đưa vào miệng Ngốc Tử liền nổi lên phản ứng.

“Hắc hắc, Ngô Phát đường ca nói quả nhiên đúng!” Ngốc Tử ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Ngô Phát đường ca nói lần đầu tiên sẽ đau một chút, phải cẩn thận, cho nên, cho nên...”

Đại Tráng ngốc lăng nhìn Ngốc Tử cởi ra quần áo của mình, cầm lấy một cái bình nhỏ, bên trong cũng không biết chứa cái gì, móc ra một đống lớn rồi hướng về phía sau bôi...

“Đại Tráng, rất nhanh liền tốt!” Mặt Ngốc Tử đỏ bừng nói.

Tuy rằng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, Đại Tráng tin chắc kiếp trước mình cũng không phải là đồng tình luyến ái, nhưng hiện tại nhìn thấy bắp đùi rắn chắc màu lúa mạch cũng cái mông vểnh lên của Ngốc Tử, phía dưới cư nhiên lại nổi lên một trận xôn xao, có lẽ là lâu lắm rồi cũng chưa phát tiết, Đại Tráng trấn an nói với mình.

Ngốc Tử chơi đùa tiểu tráng một lúc sau, nhích lại gần, dùng lấy tay vẫn dính mỡ cầm lấy tiểu tráng, lên xuống chà xát.

“A Đại!” Đại Tráng nuốt nước miếng gian nan kêu lên.

“Đại Tráng yên tâm, Ngô Phát đường ca nói rằng rất thoải mái...” Ngốc Tử nhẹ giọng ngượng ngùng nói, lấy tay đỡ lấy tiểu tráng rồi không chút do dự ngồi xuống.

“A—” Hai người cùng nhau kêu thảm một tiếng.

Đại Tráng rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ mà Ngốc Tử mang lại thanh tỉnh, luống cuống tay chân đỡ lấy thắt lưng của Ngốc Tử, nói năng lộn xộn: “A Đại, ngươi, ngươi, chúng ta...”

Ngốc Tử đau đến mặt mũi trắng bệch, cũng không có rời ra, cắn răng, thắt lưng dùng lực, chân thả lỏng, hoàn toàn ngồi dậy, đồng thời miệng rên lên một tiếng.

Đại Tráng khẽ hít vào, chỉ cảm thấy tiểu đệ của mình như tiến vào thiên đường vừa mềm lại vừa nóng, khi Ngốc Tử nhẹ nhàng vặn vẹo hai ba cái liền cứ như vậy mất mặt nộp mạng...

“Ha ha...” Ngốc Tử chịu đựng đau vui vẻ nở nụ cười.

Ngốc Tử chỉ là đơn giản bởi vì đạt được nguyện vọng của mình mà vui mừng, thế nhưng nụ cười này trong mắt Đại Tráng thì không gióng, cứ như Ngốc Tử chê cười tiểu tráng sớm tiết, giận dỗi ôm lấy Ngốc Tử động hai cai, tiểu tráng thực nể tình lại nổi lên phản ứng...

Ngốc Tử lần này là bị Đại Tráng đỉnh đến rên rỉ, cánh tay thế nhưng lại vẫn ôm Đại Tráng không buông...

Đại Tráng ngơ ngác ngồi trên giường, trong không khí tràn ngập nồng nặc cỗ mùi  ý vị, ngọn đèn thỉnh thoảng phát ra âm thanh lốp bốp, bắn ra vài tia lửa.

Ngốc Tử ghé vào trên giường cũng không nhúc nhích, trong lòng lại vui rạo rực, cười ngây ngô không lên tiếng.

Đại Tráng ánh mắt phức tạp nhìn Ngốc Tử, ánh mắt rơi xuống phía sau thê thảm cua Ngốc Tử, tựa như điện giật liền dời mắt đi.

“Ngươi chờ một chút, ta mang chút nước nóng lại lau người cho ngươi!” Đại Tráng bối rối nói.

“Ừm.” Ngốc Tử nằm trong chăn đáp.

Đại Tráng vội vàng hướng phía bếp.

Sau khi cẩn thận lau khô người cho Ngốc Tử, Đại Tráng tìm thuốc mỡ bôi ở vết thương phía sau cùng trên chân, sau đó qua loa lau người rồi kéo chăn đắp lại cho hai người, thấp giọng nói: “Ngủ!”

Ngốc Tử từ từ trở mình, dùng một cánh tay ôm lấy Đại Tráng.

Đại Tráng cứng người, rồi xích lại gần...

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ngốc Tử liền che bụng, khập khiễng đi vào nhà xí.

Đại Tráng lo lắng đi theo tới bên ngoài nhà xí hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Có phải ăn đồ thiu không?”

“Không biết!” Ngốc Tư bên trong hữu khí vô lực nói.

“Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi, nếu buổi tối còn không ổn, ta liền nấu thuốc cho ngươi uống.” Đại Tráng trốn tránh tầm mắt Ngốc Tử nói

Ngốc Tử đáp, thành thật nằm trên giường

Đại Tráng thất hồn lạc phách đi vòng quanh sân, trong đầu lộn xộn...

“Đại ca, ngươi làm sao vậy?” Đại Nựu Nhi kỳ quái hỏi.

“Không, không có gì!” Đại Tráng gấp gáp đáp một tiếng.

Đại Nựu Nhi nghi hoặc nhìn bộ dáng hoảng sợ của đại ca mình, tiếp tục hỏi: “A đại ca ca bị làm sao vậy? Sinh bệnh?”

“Không, không phải!” Đại Tráng nói dối, sợ Đại Nựu Nhi tiếp tục đặt câu hỏi, trốn tránh đi ra.

Buổi chiều Ngốc Tử vẫn đau bụng, sắc mặt xanh lè, Đại Tráng sau khi cẩn thận hỏi qua, phát hiện Ngốc Tử cũng không có ăn bậy cái gì, trong lòng có chút nóng nảy, mơ hồ cũng đoán ra được có liên quan đến chuyện hôm qua...

“Đại Nựu Nhi, em trông chừng A Đại ca ca một chút, để ý khi anh ấy gọi, anh đi ra ngoài có chút chuyện!” Đại Tráng đối Đại Nựu Nhi dặn dò một câu, hạ quyết tâm ra ngoài.

“Ai, đã biết!” Đại Nựu Nhi ở trong phòng bếp ló đầu đáp.

Đại Tráng vội đi nhanh về hướng nhà Ngô Phát, đứng trước cửa gần nửa ngày mới đi lên gõ.

“Yêu, là Vương lão gia nha, mau vào!” Mở cửa ra là Nhâm Tam, vừa thấy Đại Tráng, gương mặt tươi cười nói.

Đại Tráng miễn cưỡng cười, hít sâu một hơi rồi đi vào...

Chờ Đại Tráng đi rồi, Nhâm Tam cùng Ngô Phát ở nhà nở  nụ cười.

“Cũng thật không nghĩ tới, đường đường là tú tài lão gia, ngay cả cái này cũng không biết!” Nhâm Tam ôm bụng nói.

“Hơ, nói như ngươi lợi hại lắm vậy, lúc trước ngươi chính là không làm gì đã nhào tới ta, suýt nữa là mạng ta tiêu rồi...” Ngô Phát trở người xem thường nói,. Trên mặt vẫn không dấu được tươi cười.

“Đúng, đúng, khi đó không phải...” Nhâm Tam vội vàng ngồi xuống, ôm lấy Ngô Phát tiến đến bên tai trêu ghẹo.

Ngô Phát bên tai trở nên đỏ lựng dùng khủy tay đụng Nhâm Tam một cái, cũng nở nụ cười...

Đại Tráng cũng không biết Nhâm Tam cùng Ngô Phát hai người trong lúc đó phát sinh chuyện gì, lúc này trong lòng đang lo lắng cho Ngốc Tử đang nằm trên giường, đồng thời cũng bị những người khác làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn...

“Đại ca, có phải hay không có chuyện gì?” Đại Nựu Nhi đi qua, đối với Đại Tráng đang ngẩn người hỏi.

Đại Tráng nhìn vẻ mặt lo lắng của Đại Nựu Nhi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Đại Nựu Nhi ngồi xuống.

“Đại Nựu Nhi, ngươi năm nay 14 tuổi rồi đi!” Đại Tráng nhẹ giọng hỏi.

“Tiếp qua mấy tháng chính là qua 14, được 15 tuổi.” Đại Nựu Nhi bổ sung nói.

“Ha ha, trưởng thành rồi!” Đại Tráng sờ tóc Đại Nựu Nhi, lúc vừa mới tới, Đại Nựu Nhi vẫn chỉ là một bé gái nhỏ gầy tong teo, bất tri bất giác đã qua tám năm rồi...

“Dạ, cho nên, đại ca, có chuyện gì liền nói với em đi!” Đại Nựu Nhi gật gật đầu, nói.

“Năm trước đại ca đều từ chối mấy người trên trấn cầu hôn, một là cảm thấy em còn nhỏ, còn có chính là cảm thấy không thích hợp với em, còn em nghĩ như thế nào?” Đại Tráng nhìn Đại Nựu Nhi hỏi, lần đầu tiên ý thức được Đại Nựu Nhi đã là một thiếu nữ 14 tuổi rồi không thể tính là đứa bé...

“Em, em...” Đại Nựu Nhi tròng mắt loạn chuyển, trên mặt ửng đỏ.

“Nói thật với đại ca đi, đây chính là chuyện cả đời của em!” Đại Tráng nhẹ giọng nói: “Tiểu Liễu thế nào? Anh xem em đối hắn cũng nhiệt tình đi...”

“Liền như vậy đi...” Đại Nựu Nhi giọng nhỏ như tiếng muỗi nói một câu.

“Chính là thích lâu rồi đi!” Đại Tráng cười khẽ nói.

“Dạ...” Đại Nựu Nhi đầu dường như cúi thấp tới mặt đất, vì thế không thể nghe thấy tiếng.

“Vậy mau quyết định đi, ngày mai đại ca nên cùng Tiểu Liễu nói thế nào?” Đại Tráng buồn bã hỏi.

“Đại ca, em rõ ràng là đang hỏi chuyện của người mà?” Đại Nựu Nhi lúng túng kêu.

“Ở trong lòng các em A Đại là người thế nào?” Đại Tráng nhìn nơi khác hỏi.

“Là ca phu của chúng em nha, này còn phải hỏi!” Đại Nựu Nhi khẳng định nói.

“Ca phu, ca phu...” Đại Tráng ở trong miệng niệm mấy từ xa lạ này, trong lòng tư vị gì đều có...

“Đại ca, anh cãi nhau với A Đại hả?” Đại Nựu Nhi thật cẩn thận hỏi tiếp.

“Đại Nựu Nhi, em nói hiện giờ tìm cho A Đại ca ca các em một cô gái tốt, để cho bọn họ ở cùng nhau được không?” Đại Tráng bắt lấy bả vai của Đại Nựu Nhi hỏi.

“Đại ca, người điên rồi! A Đại ca ca lại không làm sai chuyện gì đi, cho dù A Đại ca ca có sai lầm gì, cũng không thể tùy tiện bỏ A Đại ca ca!” Đại Nựu Nhi khiếp sợ trừng mắt nhìn Đại Tráng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK