“Ta, tự nghĩ!” Ngốc Tử mím môi nói lại một lần.
Đại Tráng dẫn theo Ngốc Tử, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi một đám nhóc cũng gần một năm, ít nhiều cũng hiểu bản tính của mấy đứa nhỏ. Nhị Tráng lanh lợi có thừa, chính chắn lại không. Ngốc Tử nhìn thành thật, lúc ngang bướng đến con trâu cũng không kéo về được. Đại Nựu Nhi tâm tư trong sáng nhưng có chút nhu nhược, vô luận cái gì cũng không chịu nói ra. Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi và hai đứa sinh đôi còn nhỏ, tính tình cũng không thể kết luận được...
“Nói sau đi!” Đại Tráng vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Trước tiên đi ngủ!”
“Dạ.” Đại Tráng đã nói, Ngốc Tử cũng sẽ không kiên trì nữa, buông phiến trúc, thành thật theo Đại Tráng đi ra ngoài rửa mặt, sau đó vào nhà ngủ...
Đại Tráng đối với đứa nhỏ mình khó khăn lắm mới nuôi tốt một chút lại bị lăn qua lăn lại trở nên tiều tụy, cả ngày trông càng lúc càng ít nói.
Càng thương yêu, trong thôn lại lời ra tiếng vào vô cùng đau đầu, chỉ đành để Ngốc Tử ban ngày ở nhà giữ đạo hiếu với Ngô lão thái thái, buổi tối lại tới.
Ngốc Tử vui vẻ đồng ý, mỗi ngày buổi tối mặc kệ mệt mỏi đến đâu đều kiên quyết chống đỡ cùng Đại Tráng đan giỏ.
Mắt Đại Tráng nhìn thấy, ngực có chút rung động. Kỳ thực nghĩ cách khiến Ngốc Tử lấy lại mấy mảnh đất cũng không phải việc gì khó, chỉ là...
Đại Tráng mỗi ngày tới chỗ Ngưu đại phu, buổi chiều chờ Đại Nựu Nhi sau khi trở về lại cùng Nhị Tráng chở phân nước đến bón trong hồ đã đào sẵn. Buổi tối lại đan giỏ, thuận tiện day mấy đứa nhỏ một chút, thời gian cứ vậy trôi qua nhanh chóng, bất tri bất giác lại đến thời gian giao rổ cho Triệu Tử Dương.
Nhân chuyện lần này tương đối đơn giản, chỉ cần bán giỏ là xong, hơn nữa còn có con lừa chở đồ, Đại Tráng nghĩ gửi Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi tới nhà Đại bá phụ một ngày, để Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi bế hai đứa nhỏ sinh đồi ngồi xe cùng đi nhìn thế đời.
Trên trấn Nhị Nựu Nhi và Tam Nựu Nhi đã đi nhiều lần, chỉ nhớ kỹ ăn ngon, lúc Đại Tráng bảo đảm có cái gì ăn ngon sẽ mang về, đi nhà Đại bá phụ chơi tất nhiên so với đi lên trấn đối với hai đứa bé gái rất có lực hấp dẫn.Việc này Đại Tráng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đã là tháng chạp, hiện tại mùi vị năm mới đã rất đậm. Kế hoạch của Đại Tráng là cùng người trong thôn mua hàng tết. Cho nên đưa giỏ cho hai người làm, sau khi nhận tiền, Đại Tráng cho A Đại, Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi mỗi người 3 văn tiền, để cho bọn họ mang theo hai đứa nhỏ sinh đôi đi chung quanh chơi một chút, Đại Tráng thì vội vàng dắt lừa đi tìm Triệu Tử Dương.
“Ai, ngươi nuôi cũng không tệ, con lừa nhìn thuận mắt ra rồi...” Triệu Tử Dương hăng hái vây quanh con lừa mà hắn giúp Đại Tráng chọn được, trong miệng tấm tắc trêu đùa.
“Này, điều này nói rõ là thôn nhỏ chúng ta có linh khí, trên trấn các ngươi, mọi người đều nhốt trong căn phòng nho nhỏ, lại càng không nói đến súc vật, thế nào lớn tốt được!” Đại Tráng đắc ý nói.
“Ngươi đắc ý qua nha!” Triệu Tử Dương đập một cái, khoa trương kêu.
“Ha ha...” Đại Tráng vui vẻ cười rộ lên, Triệu Tử Dương là một người có tu dưỡng, hơn Đại Tráng ở chỗ quen biết nhiều người, kiến thức cũng có phần cao hơn, cùng Triệu Tử Dương nói chuyện thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
“A, được rồi, nơi các ngươi lễ mừng năm mới trôi qua như thế nào?” Triệu Tử Dương ngưng cười, đột nhiên hỏi.
Đại Tráng ở đời trước đền hiện giờ vẫn luôn là người đàn ông tỉ mỉ. Hai thế cuộc sống đều nghèo khó càng tạo cho Đại Tráng tâm tư vô cùng tỉ mỉ. Cho nên khi Triệu Tử Dương nhắc đến năm mới, tuy rằng nét mặt hắn có mang nét cười phảng phất, nhưng Đại Tráng lại thấy rõ trong mắt Triệu Tử Dương tia buồn bã.
“Nơi nào lễ mừng năm mới đều giống nhau chứ!” Đại Tráng giật mình, nói ra thì quen biết Triệu Tử Dương cũng gần một năm, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp ba mẹ cũng như người thân của hắn, cũng không có nghe Triệu Tử Dương nhắc qua...
“Đúng vậy! Ngươi nói cho ta nghe một chút về lễ mừng năm mới chỗ các ngươi đi!” Triệu Tử Dương không buông tha hỏi về vấn đề lễ mừng năm mới.
“Chính ngươi đi xem không phải tốt hơn sao? Thế nào? Có tiện không?” Đại Tráng cười hỏi.
“Ừm, được...” Triệu Tử Dương làm ra bộ dáng trầm tư, làm bộ suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái nói: “Tốt lắm, tốt lắm, người ta nói trăm nghe không bằng một thấy nha...”
Đại Tráng buồn cười đẩy Triệu Tử Dương một cái.
“Nói thật ngươi nếu không chê, lúc nào đi cũng được, nhà chúng ta sân rất lớn, nhà tuy rách nát một chút, Triệu đại thiếu gia nếu đi cũng chỉ có thể chen chung với ta một căn phòng...” Đại Tráng không e dè nói tình huống nhà mình.
“A, ta lớn như vậy rồi còn chưa hưởng qua tư vị cùng người khác chung chăn nha...” Triệu Tử Dương đẩy Đại Tráng một cái, vừa cười vừa nói.
Đại Tráng liếc nhìn Triệu Tử Dương, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương hẹn xong, lần sau đến bán hàng tết sẽ chở Triệu Tử Dương cùng nhau về làng, lại cùng Triệu Tử Dương
nói cười một trận, liền tạm biệt lẫn nhau.
Nhân lúc Triệu Tử Dương tới làm khách, Đại Tráng suy nghĩ một chút, ra chợ mua mấy miếng thịt ba chỉ, mang về một đống thịt heo bỏ, chuẩn bị trở về hong gió sau này làm cơm chiêu đãi Triệu Tử Dương.
“Hồ đại thúc, bác năm nay khi nào đến thôn chúng cháu mua heo?” Đại Tráng hầu như mỗi lần tập hợp đều lấy nhiều mấy loại thịt không tốt, khác với người thường, toàn mua mấy cây xương heo, lòng heo, thường xuyên qua lại, vậy nên ông chủ bán thịt heo liền nhớ kĩ khách hàng nhỏ đặc biệt này, Đại Tráng cùng ông nói chuyện vài lần liền quen.
“Gần rồi, mấy ngày nữa, liền sẽ đến năm mới, người mua thịt cũng đông.” Ông chủ Hồ vừa nhanh nhẹn giúp Đại Tráng gói thịt, vừa đáp.
“Dạ, cháu năm nay nuôi hai đầu heo, nuôi cũng không tệ lắm, Hồ đại thúc nhớ đến xem nha!” Đại Tráng tiếp nhận túi giấy dầu, vừa cười vừa nói.
Năm nay tiền bạc có chút eo hẹp, Đại Tráng định đem hai đầu heo bán đi, nhà mình muốn ăn thịt heo mua cũng có thể được.
“Được, nhất định qua chỗ các cháu xem trước!” Hồ lão bản vừa vẫy tay chào Đại Tráng, vừa chắc chắn nói.
Cách ngày Ngô lão thái thái qua đời rất nhanh liền qua 49 ngày, Ngốc Tử bây giờ cả ngày lẫn đêm đều tá túc bên nha Đại Tráng, nói cái gì cũng không chịu về.
Đại Tráng buổi tối đuổi vài lần, Ngốc Tử đều không nói gì, mở to đôi mắt trong suốt dùng nhãn thần ủy khuất nhìn Đại Tráng, tựa như Đại Tráng vừa mới ngược đãi y. Đại Tráng bị Ngốc Tử nhìn đến sợ hãi, đành phải ngầm cho phép Ngốc Tử ngủ lại qua đêm.
“Đại thiếu gia, đây là nội dung học tập trong tháng tiếp theo, do sư phụ không ở bên cạnh người, người cũng không được bỏ bê bài vở và bài tập, hiểu không?” Trung niên văn sĩ nghiêm mặt nói.
Vị trung nhiên văn sĩ này họ Lưu, là người có học vấn vang danh, từng được thánh thượng khâm làm nhị giáp tiến sĩ. Thế nhưng hắn trời sinh tính tình thẳng thắn, thực sự không thích hợp nơi quan trường người lừa ta gạt, vừa mới làm quan trong ba năm vì không quen nhìn quan trường hắc ám căm giận mà từ quan, học thức lại thực phi phàm, sau này được Triệu lão gia dùng số tiền lớn mới về làm sư phụ dạy văn cho Triệu Tử Dương.
Triệu Tử Dương nhận lấy chồng sách từ tay Lưu sư phó, lật qua xem một chút, mỗi trang giấy đều có đầy những đề mục luận sách, có mấy đề mục chỉ có một chữ, còn lại là mấy đề mục là một đoạn lời dẫn...
“Lưu sư phó, cái này, cũng quá nhiều đó! Ta phải mang không ít sách tới nhà Đại Tráng nha!” Triệu Tử Dương trừng mắt nói.
Lưu sư phó nét mặt trầm xuống, cao giọng nói: “Lẽ nào đại thiếu gia tương lai số phận cũng phải mang theo sách?”
Triệu Tử Dương cứng lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Được rồi, được rồi, học vấn ngươi đều là như cũ, lễ mừng năm mới mà, chúng ta cũng phải nghỉ ngơi một chút...” Võ sĩ đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng lên tiếng hòa giải.
Hán tử khôi ngô họ Kim, danh Hùng Quốc, nguyên là đội trưởng đội hộ vệ Triệu gia, do đắc tội với anh trai của Tam phu nhân được Triệu lão gia sủng ái, bị lưu vong đến cái trấn nhỏ này. Lúc đó Triệu Tử Dương đối với võ công có chút hứng thú, Triệu lão gia trước đây tống Triệu Tử Dương tới được một thời gian, liền mời hắn làm sư phụ cho Triệu Tử Dương.
“Ít nhất cũng phải hoàn thành một nửa, nghiêm túc mà viết!” Lưu sư phó từ từ đổi sắc mặt, trầm giọng nói.
“Được rồi được rồi, ta nhớ kỹ!” Triệu Tử Dương uể oải đáp.
“Được rồi, đại thiếu gia cũng phải nhớ kỹ, công phu một ngày không luyện liền không quen!” Kim võ sĩ nói.
“Ta đã biết, mỗi ngày đều tập công khóa!” Triệu Tử Dương vẻ mặt đau khổ đồng ý.
Lưu sư phó muốn nói điều gì, lại bị Kim Hùng khôi ngô kéo lại, hơi lắc đầu.
Triệu Tử Dương lễ phép chào tạm biệt hai vị sư phụ, cầm một đống sách ra ngoài.
“Ngươi nhìn đại thiếu gia vừa rồi...” Lưu sư phó có chút kích động nói.
“Đi thôi, dạy đại thiếu gia lâu như vậy, ngươi đâu phải không biết đại thiếu gia là hạng người gì. Đại thiếu gia cho tới bây giờ đều tôn sư trọng đạo với ngươi, khi nào đã lừa gạt hai chúng ta đấu” Kim Hùng Quốc vỗ Lưu đại học sĩ, có chút bất đắc dĩ nói.
“Đúng, cũng đành vậy...” Lưu học sĩ không cam lòng nói thầm, một hồi tán thưởng Triệu Tử Dương thông minh có tuệ căn, một hồi còn nói Triệu Tử Dương không nên chịu ảnh hưởng của việc này...
Kim Hùng Quốc càng nghe càng buồn cưới, dứt khoát trực tiếp tiến lên, ngăn chặn!
Lựu đại học sĩ mắt mở to...
...
Triệu Tử Dương lần đầu tiên trong đời lắc lư ngồi trên xe lừa đơn sơ, bên người là một đám con nít, mấy đứa nhỏ y phục trên người tuy có chút cũ, vài chỗ bị rách đều là từng miếng từng miếng vá lại, giặt tới nỗi đã có chút bạc màu, nhìn cũng sạch sẽ. Thế nhưng có thể là ngày hôm nay gió có chút lạnh, mấy đứa nhỏ phía dưới mũi đều treo hai dòng nước mũi.
Đại Tráng ngồi ở trước, thỉnh thoảng giương roi nhỏ trong tay, cũng không đánh, chỉ là hù dọa con lừa lười biếng một chút. Lúc điều khiển con lừa rẽ hướng, dư quang liếc thấy dáng vẻ quẫn bách của Triệu Tử Dương, trong lòng buồn cười, lôi ra một cái khăn nói: “Phiền Triệu Đại thiếu gia giúp mấy đứa em trai em gái lau một chút!”
“Ôi, a...” Triệu Tử Dương đột ngột đứng lên, làm tấm ván gỗ không được lớn trên xe lắc lư, sợ đến mức vội vàng ngồi xuống lại.
Đại Nựu Nhi thấy thế, đưa tay nhận lấy khăn, thuần thục giúp Tam Nựu Nhi và hai đứa bé sinh đôi lau nước mũi.
“Ha ha...” Đại Tráng rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Triệu Tử Dương trừng mắt với Đại Tráng, trở nên hoài nghi đi tới chỗ thôn nhỏ cùng một đám nhóc mừng năm mới có phải là quyết định đúng không!
Lần trước sau khi hẹn cùng Triệu Tử Dương, Đại Tráng liền đem sân và mấy gian phòng đều cẩn thận thu dọn một lần. Còn cái giường đang ngủ kia cũng dùng tấm ván gỗ ngăn cách, để hai đứa bé sinh đôi ngủ cùng một nơi, bớt đi sự không thoải mái khi ngủ của Triệu Tử Dương.