“Đến đây, trước tiên bao lấy chân và đùi bằng cái túi này, không nên cuốn ống quần rồi trực tiếp xuống liền!” Đại Tráng cầm lấy giấy dầu và túi rơm rạ làm thành đôi ủng từng bước từng bước đi xuống.
Hiện giờ đã là tháng mười, tuy rằng cũng không lạnh lắm, nhưng vẫn phải chú ý một chút, Đại Tráng cũng không hi vọng mấy đứa bé này đi đứng xảy ra chuyện gì.
“Không cần, không cần, cái này thật phiền phứ.c..”
“Đúng vậy, Đại Tráng, ta cũng không cần...”
“Đúng, đúng...”
...
Mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút kêu lên, không kịp chờ đã bắt đầu đi xuống.
“Quên đi, hiện giờ không cần cũng được, chờ sau này các ngươi thấy lạnh nhất định phải dùng...” Đại Tráng bất đắc dĩ thu hồi lại ủng, đưa cho Ngốc Tử một cái.
“Ta cũng không cần!” Ngốc Tử lắc đầu, vừa quấn quần vừa nói.
“A Đại!” Đại Tráng kêu một tiếng, không nói lời nào liền ngồi xổm xuống, giúp Ngốc Tử cột lại.
A Đại sửng sốt một chút, ngượng ngùng ngồi chồm hổm xuống, nhanh chóng đoạt lại cái đệm trong tay Đại Tráng cột lại.
“Được rồi, cẩn thận một tí!” Đại Tráng vỗ tay một cái đứng lên.
“Dạ!” Ngốc Tử đáp, cẩn thận đi xuống.
Đại Tráng vừa hái vừa chú ý giúp mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảnhg nhắc nhở vài tiếng, tốc độ ngược lại khá chậm.
“Ọc ọc...”
Đại Tráng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Dương Trụ Tử đứng bên cạnh, hiện giờ còn sớm nha, tại sao bụng lại kêu rồi. Bây giờ là mùa thu hoạch nên đa số hộ trong thôn đều ăn hai bữa sáng tối, cho nên buổi sáng tuyệt đối là ăn no, đương nhiên là trừ khi trong nhà không có lương thực...
Dương Trụ Tử có lẽ cũng phát hiện ra tình trạng quẫn bách của mình bị Đại Tráng chú ý tới, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ, lặng lẽ hướng về phía khác.
Đại Tráng cười nhẹ với Dương Trụ Tử, xoay người qua mấy đứa nhỏ hô: “Mọi người có muốn nghỉ chút không? Ta có đem theo bánh bao phiến nè...”
“Ta muốn!”
Mấy đứa bé cùng nhau hoan hô một tiếng rồi chạy lên bờ.
“Này, các ngươi cẩn thận chút! Coi chừng đạp hư củ sen!”Đại Tráng vội hô lên.
Đại Tráng đặc biệt chuẩn bị mang theo nhiều bánh bao phiến một chút cho mấy đứa bé ăn, loại bánh bao phiến này không dùng dầu để chiên, mà thông thường là dùng bánh bao không nhân cắt thành miếng nhỏ phơi nắng cho khô tạo thành, Đại Tráng ngày thường đều làm dư bánh, có đôi khi dư một hai cái ăn không hết, khi trời nắng liền cắt đem ra phơi, khi trời âm u thì dùng lửa hơ cho khô vàng, rắc một chút muối, mấy đứa nhỏ đều tranh giành ăn...
Để cho bánh bao phiến này lên men một chút, mấy đứa nhỏ ăn càng ngon, một bao lớn bánh bao phiến liền bị quét sạch...
“Ta nói nè mấy đứa các ngươi sáng sớm có phải không ăn no liền chạy đến đây không đó!” Đại Tráng vội cầm hai miếng bánh bao nhét vào tay Ngốc Tử, đùa giỡn hỏi.
Một đứa lớn trong đám nhỏ ăn xong miếng bánh bao phiến cuối cùng, dùng sức mà nuốt xuống, xoa gáy nói: “Cha mẹ nói năm nay giá cả lương thực tăng, muốn lấy lương thực bán lấy tiền!”
“Mẹ ta nói phải tích góp của hồi môn để lấy vợ...”
“Trong bụng mẹ ta lại có một đứa em trai nữa...”
...
Mấy đứa nhỏ bảy miệng tám lưỡi cùng nói, Đại Tráng nhíu mày, sau khi hiểu những lời nói lộn xộn, nói tóm lại, chủ yếu nhất là bởi vì giá lương thực tăng, người trong thôn đều muốn bán nhiều lương thực hơn...
Ở thời đại như vậy, giá lương thực tăng lên tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cho dù là tăng hay giảm, tại nơi chế độ xã hội tương đối hoàn thiện ở hiện đại, giá lương thực cũng không được xuất hiện việc không ổn định, một ngày nào đó giá lương thực tăng lên hoặc giảm xuống, chính phủ nhất định sẽ đưa ra chính sách liên quan...
“Ta xuống đây!” Cuối cùng một đứa nhỏ kêu lên, hướng về phía ruộng sen.
Mấy đứa bé còn lại thấy thế cũng chạy theo xuống dưới.
Đại Tráng tâm sự nặng nề thu lại túi giấy dầu, ở trên bờ trầm tư một hồi thật lâu mới xuống dưới lại...
Mấy đưa nhỏ đều là lần đầu tiên hái củ sen, vào buổi sáng làm hỏng không ít, cho đến khi tới giữa trưa mới tốt hơn, đợi tới khi hoàng hôn rửa xong cân lên, có một đứa nhỏ tay chân nhanh nhẹn hái được chín mươi cân.
Đại Tráng để Ngốc Tử đánh xe lừa tới, đến theo còn có Nhị Tráng mới tan học.
“Đại ca, cái này, cái này...” Nhị Tráng chỉ một đống củ sen trắng như tuyết trên cỏ giật mình kêu lên.
“Làm sao vậy?” Đại Tráng vừa cẩn thận bỏ củ sen từ xe đẩy xuống lớp rơm rạ đã lót, vừa nói.
“Đại ca, hái nhiều như vậy chuẩn bị làm gì?” Nhị Tráng tiến lên giúp Đại Tráng giữ xe hỏi.
“Bán nha!” Đại Tráng liếc mắt nhìn Nhị Tráng, thuận miệng đáp.
“Đại ca!” Nhị Tráng cố gắng kêu một tiếng, chờ Đại Tráng ngẩng đầu nhìn hắn mới lên tiếng: “Nhiều như vậy anh tính bán thế nào?”
“Sẽ có cách, tuy rằng tình huống trên chợ thế nào cũng không biết, thế nhưng ta đoán giá thị trườc cũng không tệ...” Đại Tráng kiên nhẫn đáp.
Nhị Tráng nghĩ đến lần trước bán rổ, sắc mặt thoáng trầm xuống, giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cất xong củ sen, Đại Tráng dẫn mấy đứa bé đã giúp đi vào trong.
Bỏ đi số lượng củ sen bị hư trừ tiền, mấy đứa bé cũng kiếm được hơn mười mấy đến hai mươi, ba mươi văn tiền công, mừng rỡ đến nỗi mấy đứa không nhận ra phương hướng.
“Ha ha, Đại Tráng chúng ta đi về trước nha! Lần sau hái sen nhớ gọi chúng ta nữa nhé!” Dương Trụ Tử cầm túi tiền vừa cười vừa nói.
“A, các ngươi chờ một chút, những củ sen hái hỏng ăn cũng không có bị gì, các ngươi đều cầm một ít đem về đi!” Đại Tráng vừa cười vừa nói.
“Ơ, không cần, đã cho tiền công rồi...” Dương Trụ Tử nhìn Nhị Tráng, thấp giọng nói.
“Đừng lo, các ngươi đã bận rộn một ngày, cầm mấy củ thử trước đí” Đại Tráng cười bưng một chậu củ sen bị hái hỏng đem ra.
Mấy đứa bé hai mặt nhìn nhau, cũng không ai dám tiến lên.
Đại Tráng cầm chậu gỗ dúi vào tay Dương Trụ Tử: “Ngươi phân đi, một người lấy vài ký!”
“Dạ...” Dương Trụ Tử lúc này mới đáp lại, nói với mấy đứa bé vây quanh.
“Nhanh làm xong rồi về! Không tí trời tối đó!” Đại Tráng vừa cười vừa nói.
“Dạ, gặp lại sau nha Đại Tráng...”
“Gặp lại sau...”
...
Đợi một đám nhỏ ra ngoài, Đại Tráng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn Nhị Tráng, đè xuống phiền não trong lòng, tiến lên hỏi: “Ngươi vừa rồi là thế nào?”
“Không, không có gì!” mắt Nhị Tráng khẽ lóe sáng, có chút chột dạ đáp.
“Không có gì mà ngươi làm bộ mặt đó cho ai nhìn vậy!” Đại Tráng không vui nói.
“Dạ dạ...” Nhị Tráng đáp hai tiếng dạ không nói gì.
“Nói bao nhiêu lần có cái gì thì nói, ta cũng không đoán được ngươi đang nghĩ cái gì!” Đại Tráng co ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ đầu Nhị Tráng, khó chịu nói.