“Hây, nửa người ta cũng sắp xuống lỗ rồi, cứ cho là các cháu học được bản lĩnh gà mờ của của ta đây, lão già ta cũng không sợ không có cơm ăn. Huống hồ đứa nhỏ mong muốn học thứ này như cháu cũng không được mấy người...” Ngưu đại phu không đợi Đại Tráng hỏi, tự động giải thích.
“Ha ha, cảm tạ Ngưu gia gia!” Đại Tráng nho nhỏ lúng túng, sờ sờ ót nói, xem ra Ngưu đại phu mấy năm nay vào Nam ra Bắc, quả thật có chút kiến thức, tầm nhìn so với người bình thường mở mang hơn nhiều!
“Được rồi, có rảnh cố gắng đến nhiều một chút!” Ngưu đại phu vừa cười vừa nói.
Đại Tráng nghiêm túc đồng ý, trong lòng nghĩ tới một lát về bàn bạc với Nhị Tráng một chút, cố gắng dành thời gian rảnh đi học.
“Đại Tráng, Đại Tráng...”
Hôm nay, Đại Tráng đang vừa chơi đùa với hai đứa trẻ sinh đôi, vừa nhớ lại dược tính mấy thảo dược vừa học, phía bên ngoài viện truyền đến tiếng gọi.
Đại Nựu Nhi mỗi trưa đều đi nhà Vương quả phụ học việc may vá khoảng một canh giờ. Đại Tráng cùng Nhị Tráng sau khi thương lượng, mỗi ngày buổi sáng Đại Tráng đi nhà Ngưu đại phụ, liền do Nhị Tráng cùng Đại Nựu Nhi thay phiên chăm sóc mấy đứa bé. Buổi chiều mình và Nhị Tráng thay phiên ở nhà, buổi tối lại do Đại Nựu Nhi chăm sóc. Thời gian còn lại ở không, mọi người có thể tự do sắp xếp, Đại Tráng mỗi ngày buổi tối bớt thời gian đan giỏ, rổ, Nhị Tráng giúp đỡ việc vặt. Đại Tráng từng cẩn thẩn dạy Nhị Tráng cách đan giỏ, rổ, kết quả Nhị Tráng học xong, có lẽ là do không kiên nhẫn, đan giỏ, rổ luôn luôn to quá hoặc nhỏ quá. Đối với điều này, Đại Tráng ngược lại cũng không bắt buộc, chỉ cần Nhị Tráng có thể giúp đỡ là tốt rồi...
“Tới đây, chờ một chút!” Đại Tráng hướng bên ngoài gọi ra, đối với Nhị Trắng dặn dò: “Ta đi ra ngoài xem một chút, em cẩn thận một chút!”
“Đại Tráng...”
Phía bên ngoài viện là mấy đứa nhỏ so với Đại Tráng tuổi tác không sai biệt mấy đang xô xô đẩy đẩy nhau, nửa ngày cũng không có ai ra nói lý do tới.
“Các ngươi có chuyện gì mà tới đây, là tới chơi cũng Nhị Tráng sao?” Đại Tráng khẽ nhíu mày hỏi, cố gắng không thể hiện sự khó chịu của mình.
“A, đều không phải, đều không phải, cái kia, Đại Tráng...” Một đứa bé khá gầy trong đó rốt cục bị những đứa khác đẩy đi ra, ấp a ấp úng đáp lại Đại Tráng: “Chúng ta, chúng ta là tìm ngươi đi ra ngoài chơi!”
Đại Tráng sửng sốt một chút, lập tức hồi tưởng lại mấy đứa nhỏ có chút quen mắt này thì ra là mấy bạn tốt trước đây, Đại Tráng tới đây hơn một năm qua, mỗi ngày đều bận việc... Sinh kế, đối với thân thể này thì ra ký ức cũng chỉ có thể chọn ra những phần có ích cần chú ý, nhưng còn chưa nghĩ tới việc đi chơi hay việc khác.
“Các ngươi mau ngồi xuống đi!” Đại Tráng có chút ngượng ngùng nói.
“Có phải làm lỡ việc của ngươi không” Một đứa bé khác thấy thế, chần chờ hỏi.
“Không có, không có, hiện tai ta cũng không có nhiều việc, ở nhà trông mấy đứa em trai em gái thôi!” Đại Tráng vừa dùng sức mở cổng, vừa cười nói.
“Đại Tráng, ngươi chừng nào thì rảnh? Tới tìm chúng ta chơi nha!”
“Được, được, lâu rồi đều không ra ngoài...”
“Mẹ ta kể ngươi phải làm ruộng, có phải mệt chết đi hay không...”
Mấy đứa nhỏ bảy phương tám hướng vây lấy Đại Tráng hỏi, không khí ngột ngạt mới vừa rồi mất sạch.
Đại Tráng bắt chuyện với mấy đứa nhỏ, bưng mấy miếng bánh màn thầu, đậu phộng rang đưa cho mấy đứa ăn.
“Ngày hôm nay ta còn phải chăm sóc em trai, em gái, lần sau rảnh rỗi nhất định sẽ tìm các ngươi chơi!” Đại Tráng lần nữa đảm bảo, mấy đứa nhỏ kia lại ồn ào rời đi.
“Đại ca, nếu không người cứ đi chơi với mấy anh đó đi, Tam Nựu Nhi, Tam Tráng và Tứ Tráng còn có em mà!” Nhị Tráng dắt Tam Nựu Nhi đi tới nói với Đại Tráng: “Trước đây mấy người bọn họ cũng thường thường hỏi em về anh, đại ca!”
“Ngày hôm nay vậy đi, lần sau có dịp rồi tính!” Đại Tráng đóng cổng xong, không tỏ rõ ý kiến nói, kỳ thực chỉ là do không biết nên làm thế nào khi ở chung với bọn họ mà thôi. Trước mắt Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi, là vì thân phận đại ca nên tuyệt đối quyền uy, mấy đứa nhỏ thì chỉ nghĩ Đại Tráng trước đây không giống nhau, cũng chỉ cảm thấy đại ca mình lợi hại thôi, cũng không nghi ngờ cái gì khác. Thế nhưng mấy đứa nhỏ hôm nay tới thì không giống...
Đại Tráng xoa trán, so với cùng một đám nhỏ chơi đùa, thật sự càng muốn đan mấy cái giỏ, rổ.
...
Đại bá phụ thật sự là một người rất được, chuyện đào phần đất trũng mà Đại Tráng giao cho ông, đại bá phụ ngoại trừ ra ngoài làm việc của mình, hoàn toàn nghiêm túc trông coi việc đó. Đại Tráng đi xem hai lần, đất trũng tuy rằng bị đào chỗ nông chỗ sâu không giống nhau, nhưng chỗ nông cũng tuyệt đối là sâu một thước, đất đào lên ở bốn phía, thạo thành một vòng đê, chờ đến năm sau có thể thu hoạch cây ăn quả hay cây trồng khác. Đại Tráng dự định sau khi đào xong, sẽ tìm chủ đất của hai mẫu đất bên cạnh mua luôn, vì không phải là đất tốn, nên chỉ tốn 600 văn tiền, cũng nhờ đại bá phụ mời người đào.
Chờ đất trũng đào xong rồi, Đại Tráng cũng liền bận rộn. Buổi sáng mỗi ngày như cũ tới chỗ Ngưu đại phụ, buổi chiều cũng bắt đầu từng chút từng chút bón phân trong ao.
“Đại ca, chúng ta làm này để làm gì?” Nhị Tráng vừa giúp Đại Tráng dắt lừa, tò mò hỏi.
Có con lừa chở phân, Đại Tráng chỉ cần đem phân rải đều trong đáy ao, như vậy thoải mái hơn rất nhiều, vậy nên thân thể Đại Tráng cũng không phải quá gắng sức.
“Miếng đất này mùa xuân đầy nước, phải đến mùa đông mới khô một chút, muốn ở chỗ này trồng trọt là không thể nào...” Đại Tráng vừa nói vừa lưu loát dùng muôi gỗ đem phân rải xung quanh, vừa không nhanh không chậm nói.
“Rõ ràng là Ngô lão thái thái cho đại ca hai mảnh đất tốt...” Nhị Tráng còn chưa nghe hết đã nhỏ giọng thì thầm.
“Ai nói chúng ta đổi thành mấy mẫu đất trũng này thì thua thiệt, em nói xem cái gì trồng được trong nước?” Đại Tráng trong lúc rảnh rỗi, tốn chút tâm tư dẫn dắt Nhị Tráng suy nghĩ.
Người sống ở chỗ này bởi vì thiếu thông tin, hơn nữa đời phía trên đối với đời tiếp theo hầu như tồn tại quyền uy tuyệt đối, cho nên đa số người đời đời hình thức tư duy hầu như hoàn toàn không có biến hóa. Như là có ruộng nước nên có loại lúa nước, cây bông vải trồng trên đất cát không thể thu hoạch để ăn, có một chút đất tốt là trồng bắp, lúa mạch, cây lương thực, v. v. v. Chẳng biết bao nhiêu thế hệ trở xuống đều là canh tác giống nhau. Đương nhiên chỗ đất bùn không tốt gia đình nghèo khó đều rời đi. Vì vậy lúc đầu khi Đại Tráng biết một mảnh đất trũng bị bỏ hoang giá vô cùng thấp thì giật mình, trong lòng tiếc đã lâu, lần này có cơ hội tốt, đương nhiên là sớm hạ thủ.
Nhị Tráng đưa ra mấy loại cây mình biết ở trong đầu, cuối cùng vẫn nhìn đại ca lắc đầu.
“Trên chợ bán củ sen giá thế nào?” Đại Tráng khẽ thở dài một cái, ngay cả Nhị Tráng mới là một đứa nhỏ như vậy suy nghĩ đã bị cầm giữ.
“A, ra là vậy, đại ca người chuẩn bị trồng củ sen đúng không!” Nhị Tráng cao hứng kêu lên.
“Ngươi nha, sau này khi gặp phải việc gì không nên vội vàng kết luận, phải suy nghĩ nhiều mặt khác nhau, biết không? Đầu óc cũng không được cứng nhắc, ngày thường nên dùng đầu óc!” Đại Tráng thuận miệng dạy dỗ Nhị Tráng.
“Biết rối” Nhị Tráng đối với lời dạy dỗ của đại ca nhà mình đâu quan tâm, suy nghĩ hoàn toàn chìm đắm trong mấy củ sen, trong miệng vẫn còn thầm thì: “... Sau đó có thể hái đài sen ăn, củ sen bao nhiêu tiền một cân nhỉ, là 10 hay 12 văn tiền, oa...”
Đại Tráng nở nụ cười, nhìn sắc trời không còn sớm, tăng nhanh động tác trên tay.
“A Đại!”
Đại Tráng và Nhị Tráng lúc dắt con lừa về đến nha, sắc trời đã muốn tối mờ. Đại Tráng từ xa đã nhìn thấy một bóng đen đang núp ở cổng nhà mình, đi vào mới phát hiện Ngốc Tử cả người bẩn thỉu.
“A Đại, làm sao vậy?” Đại Tráng đưa dây cột lừa giao cho Nhị Tráng, ý bảo Nhị Tráng đi vào trước.
“Gia gia nói, có thể!” Ngốc tử buồn ngủ thấp giọng nói.
Đại Tráng lại hỏi tiếp mấy vấn đề, mới hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Thời gian chịu tang không thể ăn thịt, không thể uống rượu, không thể cắt tóc, phải mặc áo tang, v v v vô số hạn chế khắc nghiệt. Vốn nên cúng 7 tuần, chính là 49 ngày, sau ba năm không thể cưới hỏi mở tiệc chiêu đãi, nói là ba năm, nhưng thật ra là 27 ngày, nếu có hôn thú, nam nữ hai bên đều không phản đối, cũng có thể vào đầu tuần tiến hành. Hiện giờ cách ngày qua đời của Ngô lão thái thaí vừa đúng 21 ngày, còn chưa đủ cúng thất tuần. Ngô gia trước đã nghiêm ngặt dựa theo tập tục giữ đạo hiếu của bản xứ, thế nhưng đứa nhỏ của tam thúc Ngốc tử chẳng biết vì cái gì lại bệnh nặng, mời đại phu trên trấn, dặn là phải cố gắng bồi bổ cơ thể mới được. Ngô lão thái gia liền nói, tâm ý của mọi người đã đủ rồi, còn mấy ngày nữa trước mặt người ngoài ra dáng một chút là được. Kỳ thực, ở nơi này cũng rất ít người tuân thủ một cách nghiêm chỉnh việc giữ đạo hiếu, chỉ cần không quá phận, mọi người cũng sẽ không quản chuyện của người khác.
“Quần áo sao lại bẩn thế? Ngươi vài ngày nay có tắm không?” Đại Tráng cau mày hỏi, cho dù vừa bị mùi phân xông mũi có hơi điếc một chút, cũng có thể ngửi được mùi lạ trên người Ngốc tử.
“Không tắm!” Ngốc tử sờ sờ bụng, bộ dạng đáng thương ngẩn đầu nói: “Đói bụng!”
“Ngươi là nói ngươi hai mươi mấy ngày không tắm!” Đại Tráng kinh hô một câu, lùi về phía sau nửa bước.
“Nước nóng, không có!” Ngốc tử cố gắng giải thích.
Đại Tráng thở dài, Ngô gia hiện tại ba huynh đệ ở cùng một chỗ, trẻ con tổng cộng có hơn mười đứa, nhà Đại Tráng thì có bốn đệ đệ cũng có một muội muội, như vậy một gia đình, thì muốn chăm sóc cũng không có thời gian, huống chi mẹ ruột Ngốc tử cũng chẳng hề để trong lòng đứa con lớn khiến mình ăn không ít đau khổ này, Ngốc tử trong mấy ngày qua sống như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
“Vào đi, trước tắm đã! Tắm sạch mới có thể ăn!” Đại Tráng bất đắc dĩ nói một câu, xoay người vào sân trước.
Ngốc tử vui vẻ đi theo Đại Tráng.
Đại Tráng sau khi đi vào, bếp nhỏ trong nhà vẫn không tắt lửa, tùy thời nấu nướng nóng. Mặc dù tốn nhiều than, củi lại vô cùng tiện lợi, khi muốn uống nước nóng, bỏ thêm hai miếng củi xuống, quạt lửa lớn, lập tức có nước sôi. Bình thường rửa mặt hay cái gì cũng có thể dùng nước nóng. Than củi đều là bình thường khi nấu cơm tiết kiệm, cũng không tốn bao công sức.
Đại Tráng đem lửa đốt lớn, lấy một bồn nước nóng, đưa Ngốc Tử tắm trước.
“Đầu cũng phải gội!” Đại Tráng không yên lòng nói.
Ngốc Tử thành thật đáp ứng.
Đại Tráng cũng nấu một nồi nước nhỏ, tắm sơ qua một chút, đem quần áo bị nhiễm mùi phân thay đi.
Chờ Đại Tráng bận rộn một lúc, Ngốc Tử còn chưa tắm xong.
“Chuyện gì vậy?” Đại Tráng do dự một chút, xốc lên rèm cửa đi vào.
Năm nay sau khi thu hoạch bông, Đại Tráng nhờ Vương quả phủ giúp làm vài chăn bông mới, đem mấy cái chăn bông cắt một chút, dùng cây gỗ đơn giản làm thành khung, ở góc nhà vây quanh thành một không gian kín nhỏ, bốn phía bao quanh đỉnh chóp đều dùng chăn bông vây kín lại, như vậy khi mùa đông đi tắm, nước nóng ở bên trong, chỉ chốc lát sau không gian này liền ấm, khi trời nắng liên đem khung chăn bông mang ra phơi một chút, vô cùng thuận tiện.
Khi Đại Tráng đi vào, Ngốc Tử đang ngồi trong chậu gỗ, vụng vụng về về vò vò tóc. Nước trong chậu đã không thấy hơi nóng.
“Ngươi thật khờ nha! Nước hết nóng cũng không biết kêu, tắm rửa lâu như vậy toàn chỉ nghịch tóc!” Đại Tráng từ trong phòng bếp lại xách ra một nửa ấm nước nóng đổ thêm vào chậu gỗ, vừa giúp Ngốc Tử gội đầu, vừa dạy dỗ Ngốc Tử.
“Không muốn, phiền phức!” Ngốc Tử vui vẻ vừa chà người, vừa nói.
“Ngươi nha!” Đại Tráng bất đắc dĩ lắc đầu, mấy đứa nhỏ này đúng thật là, một người hai người đều không để người ta bớt lo.
Sau khi ăn xong cơm tối, Đại Tráng lại như cũ bắt đầu đan giỏ, rổ. Ngốc tử nói thế nào cũng không muốn đi, ngang ngược muốn ở lại đan giỏ, rổ. Đại Tráng không có cách nào, tự mình đi qua nhà Ngô địa chủ nói, chuẩn bị để Ngốc Tử ở lại một đêm.
“Được rồi, đi ngủ đi!” Đại Tráng nhìn Ngốc Tử vừa đan rổ, đầu vừa đập trên đầu gối, nhịn không đước mắng.
“Ừ, a, còn muốn đan!” Ngốc Tử tỉnh một chút, lắc lắc đầu, ngang ngạnh chống đỡ tiếp tụp đan.
“A Đại muốn kiếm tiền đúng không?” Đại Tráng chần chờ một chút, cuối cùng miệng vẫn hỏi.
“Ừ, tiền, thiếu!” Ngốc Tử thành thành thật thật đáp.
“Ngô nãi nãi không phải để cho ngươi vài mẫu ruộng sao? Sang năm trồng thật tốt, ngươi sẽ có tiền dư.” Đại Tráng đầu cũng không ngẩng lên nói, cũng không để ý Ngốc Tử muốn tiền làm cái gì.
“A, dạ...” Ngốc Tử dạ một cái, không có đáp lại.
“Có phải mẹ ngươi không cho ngươi làm?” Đại Tráng nghĩ cũng biết bọn họ sẽ không dễ dàng cứ như vậy đem đất đai đưa cho Ngốc Tử.
“Mẹ nói, khi nào lập gia đình, cho ta.” Ngốc Tử cau mày đáp.